Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 393
Cập nhật lúc: 2024-10-16 15:14:48
Lượt xem: 21
“Đáp lễ?” Cố Diệp Chu và Ninh Hiên đứng bên cạnh đồng thời nghi hoặc.
Đối diện với hai đôi mắt mê man, Tại Tại bình tĩnh gật đầu nói: “Là đáp lễ đó, lúc em thi đậu đại học anh có tặng em một phần quà, nên bây giờ bức tranh này coi như là quà đáp lễ của em đi, hơn nữa năm đó khi anh thi đậu, em lại không tặng anh món quà gì, lần này cũng coi như là bổ sung đi.”
Ông Cố xảy ra ngoài ý muốn sau khi Cố Diệp Chu thi đại học xong, khi đó mỗi ngày Cố Diệp Chu đều vội vàng chạy đến bệnh viện chăm sóc ông nội, ngay cả hôm điền nguyện vọng cũng phải đi nhanh rồi về, cuối cùng ngay cả tiệc Tạ Sư cũng không tham gia được.
Đoạn thời gian đó, Tại Tại căn bản nhìn không thấy được mặt của anh, đương nhiên cũng không có biện pháp tặng quà cho anh.
“Oa!”
Không nghĩ tới tiểu tham tiền nhà mình lại có thể hào phóng như vậy, Ninh Hiên vỗ vỗ bả vai của Cố Diệp Chu, hâm mộ nói: “Người anh em à cậu kiếm lời rồi, bức tranh này vừa rồi có người ra giá 3000 đồng mà con bé không đồng ý bán đâu, thì ra là chuẩn bị tặng cho cậu à.”
Bởi vì hai bên xem như từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ hai nhà lại rất tốt, cho nên ở trong mắt Ninh Hiên, Cố Diệp Chu cũng chính là anh em chí cốt thân thiết của cậu, bốn bỏ năm lên cũng coi như là anh trai của Tại Tại.
Em gái vẽ tranh tặng cho anh trai, chuyện này cũng bình thường.
Không thấy vừa rồi anh quang minh chính đại muốn một bức tranh một ngàn sáu của em gái sao?
Cho nên anh đối với việc em gái tặng tranh cho Cố Diệp Chu không có hâm mộ, không có ghen ghét, càng sẽ không có sự đề phòng hay phòng bị với những người đàn ông khác.
Mà Cố Diệp Chu khi biết giá trị của bức tranh này là 3000 đồng, thật ra không định nhận lấy.
Nhưng là Tại Tại uy h.i.ế.p anh, nói nếu anh không chịu nhận tranh, vậy cô sẽ không nhận chiếc đồng hồ kia nữa, còn về sau sẽ không coi anh là anh trai nữa, Cố Diệp Chu mới bất đắc dĩ nhận lấy.
“Cảm ơn.”
“Như vậy mới đúng chứ, quan hệ của chúng ta như thế nào? Thu một món quà mà thôi, đẩy tới đẩy lui làm gì.”
Thấy Cố Diệp Chu nhận lấy quà, Tại Tại vui vẻ mà nhón chân, duỗi tay vỗ ở trên vai, tư thế dũng cảm y như anh ba của cô.
Hoàn toàn đem anh trở thành anh em tốt luôn.
Cố Diệp Chu: “……”
*
Sau khi kết thúc buổi triển lãm về nhà, Tại Tại bị mệt rã rời.
Cô ngã lên trên sô pha, hoàn toàn như một con cá mặn nằm phơi nắng, nằm yên đó không nhúc nhích, khiến người ta nhìn thấy khó chịu mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-393.html.]
“Lên, lên lầu tháo trang sức thay quần áo đi, đừng có mà ở chỗ này chiếm diện tích nữa.”
Tô Hân Nghiên đã tan làm về nhà, đang ngồi ở trên một cái ghế sô fa khác ái mà Tại Tại đang nằm, một bên nhắc nhở một bên lột vỏ quả quýt cho con gái.
Mà khi lột là phải lột sách những sợi trắng nhỏ li ti trên đi mới đút cho con gái ăn.
Tại Tại không ăn những sợi trắng trên quả cam, cô cảm thấy mấy cái đó không thể ăn, mà để lột ra được thì khá phiền toái, cho nên nếu không có người bóc quýt cho cô, thì cô cũng chả bao giờ ăn.
Dù sao trái cây có ngàn ngàn vạn loại quả, không có quả quýt thì còn có nhiều loại quả khác, hà tất gì phải để bản thân khó xử?
Đang bóc quýt cho con gái, Tô Hân Nghiên trở nên nóng nảy, 'trở mặt' ngay tại chỗ rồi vội vàng đuổi con gái đi.
“Người ta mệt mỏi quá, để con nằm thêm chốc lát nữa thôi mà ~~.”
Tại Tại mềm như bông mà làm nũng với mẹ, ăn vạ nằm như chết ở sô fa không chịu đi đâu.
Tô Hân Nghiên từ lâu đã miễn nhiễm với mấy hành vi làm nũng của con gái, cô không mảy may xúc động: "Mau tẩy trang đi. Trang điểm trên mặt lâu quá có hại cho da, nên đi đi."
“Ồ.”
Cuối cùng Tại Tại ô vẫn bị mẹ giục lên lầu tắm rửa sạch sẽ, một lúc sau mới tẩy trang, thay quần áo rồi đi tắm, cô đi dép lê, rồi bình bịch chạy xuống lầu đi đến bên cạnh mẹ.
“Mẹ ơi cho mẹ nè.”
“Thứ gì đấy?” Tô Hân Nghiên cầm tờ giấy do con gái đưa cho, sau khi nhìn kỹ hơn, cô phát hiện đó là một tấm séc, số tiền ghi trên đó khá lớn, cô lập tức hiểu ra.
"Con bán tranh?”
“Ân a.” Tại Tại nhét kẹo vào trong miệng, trả lời một cách hàm hồ.
“Được, mẹ đã biết.”
Tô Hân Nghiên gật gật đầu, thu lại tấm sec, chuẩn bị mang đến cho ủy viên thuế do công ty đặc biệt thuê khi cô đi làm vào ngày mai để giúp khai thuế cho con gái.
Bán tranh thuộc về thu nhập cá nhân, ngay cả khi Tại Tại vẫn chưa thành niên, nhưng phải trả tất cả thuế cá nhân đáng ra phải nộp.
Sau khi nộp thuế và trừ thuế, phần còn lại Tô Hân Nghiên sẽ giúp con gái gửi vào tài khoản cá nhân.
Mấy năm nay Tại Tại kiếm được từ việc bán tranh bao năm qua cơ bản đều giao cho mẹ cô như thế này.