Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 400

Cập nhật lúc: 2024-10-17 14:16:08
Lượt xem: 25

Cuối cùng Tống Giảo vẫn là không thể thành công xin nghỉ huấn luyện quân sự, nhưng suy xét đến tố chất thân thể của cô rất kém, phụ đạo viên đã chuyển cô từ tổ đội của sinh viên bình thường sang tổ đội của sinh viên hỗ trợ.

Tổ đội này hầu như toàn phải chứa những người có tố chất thân thể rất kém, hoặc là bị bệnh hoặc là sinh bệnh gì đó, mà không có biện pháp chịu đựng được cường độ huấn luyện quân sự như người bình thường.

Theo cảm nhận của Tống Giảo.

Cô nói rằng tổ đội của bọn họ chỉ đổi chỗ ngồi, ngồi ở một bên đọc sách cùng với một số các bạn bị thương trong quá trình huấn luyện xem các bạn khác được huấn luyện.

Đúng vậy, ở trong tổ đội này chỉ cần đúng giờ tập hợp, sau đó là có thể tự đi tìm một cái bóng cây rồi ngồi xuống đó hưởng thụ nhân sinh.

Ngẫu nhiên những lúc mà Mặt Trời không nắng gay gắt thì mới bị lôi ra ngoài luyện tập nhẹ tí thôi.

Làm cho Tại Tại nhìn thấy thì hâm mộ không thôi.

Nếu không phải cô biết rõ tố chất thân thể của cô khá tốt, sẽ không thể giả ốm mà gia nhập vào tổ đội hỗ trợ, cô cũng muốn được thể nghiệm, cuộc sống huấn luyện quân sự này có thoải mái như bạn cùng phòng nói không?

Đợt huấn luyện quân sự này kéo dài một tháng , vào tuần cuối cùng của tháng này, họ sẽ được tập thể kéo đến khu vực quân sự để học b.ắ.n bia.

Không ít nam sinh rất chờ mong cái cảm giác được cầm súng.

Ngay cả nữ sinh cũng có không ít người sinh ra hứng thú với việc này, trong đó Tại Tại và Chương Đào thuộc top những người có hứng thú mãnh liệt nhất.

Tại Tại đã từng gặp qua súng rồi, vào lúc cô còn rất nhỏ, đi theo mẹ đến quân khu thăm ba ba đang bị thương, nên cũng có thể nhìn thấy một số vũ khí.

Chỉ là không được chạm vào mà thôi.

Cho nên cô đối với mấy thứ này đều rất tò mò.

Có sự chờ mong, dường như chính điều này đã làm cho cô thấy việc trải qua mấy ngày huấn luyện quân sự cũng không gian nan như vậy.

Bất tri bất giác, thời gian cuối cùng cũng đến tuần huấn luyện quân sự cuối cùng, mọi người đều được mấy chiếc xe tải quân sự lớn kéo vào khu vực quân sự.

Dẫn đầu nhóm của họ là một huấn luyện viên có làn da ngăm đen, trông khá là trẻ, có lẽ chỉ hơn họ vài tuổi.

Tuy mặt của anh đen, nhưng ngoại trừ thời gian huấn luyện, cũng không nghiêm túc như vậy, tính cách còn rất thân hòa, có không ít sinh viên trông khá thân thiết với anh, ngẫu nhiên trong thời gian nghỉ, mọi người còn trêu đùa nhau, trong như mấy người bạn.

Lúc này sau khi vào quân khu, anh như thay đổi thành một con người khác, lãnh đạm nghiêm túc đến mức kinh người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-400.html.]

Theo lệnh của huấn luyện viên, mấy sinh viên vốn đang muốn tiếp tục trêu đùa anh về đề tài hip-hop thì lại nghiêm túc lên, đứng rất chỉnh tề, ai cũng không dám lộn xộn, càng không dám mở miệng nói chuyện.

Tại Tại tương đối lùn, được an bài đứng ở hàng đầu tiên, phía trước không có người che đậy cho, cho nên cô có thấy thấy rõ các đội viên khác cũng có đãi ngộ không khác.

Xem ra các giáo quan muốn ra oai phủ đầu với bọn họ, để bọn họ trong thời gian này phải thành thật ngoan ngoãn ở đây.

Quả nhiên, một lát sau, sau khi đánh giá lực uy h.i.ế.p đã đủ, huấn luyện viên liền hô một tiếng: “Giải tán!”

Sau đó cho họ đến chỗ của mình để xếp hành lý, rồi trở ra để tiếp tục huấn luyện.

Các cô nữ sinh được chia làm hai mươi người một tổ, mỗi tổ chiếm cứ một phòng có giường chung.

Cả phòng kí túc xá của Tại Tại tương đối may mắn, tất cả đều được phân vào chung một phòng, bốn người chiếm cứ một góc tường , sửa soạn lại chăn.

“Tại Tại, cậu muốn ngủ ở chỗ nào thế?” Xuất phát từ tâm tư chiếu cố trẻ em và người già, Chương Đào chuẩn bị cho Tại Tại là người đầu tiên chọn giường.

“Tớ giường nào cũng được, các cậu cứ chọn trước đi.”

Tại Tại đối với chỗ ngủ cũng không cầu kì lắm, thời điểm trước kia ở Trần gia thôn, thậm chí cô còn có thể trực tiếp ngồi ở dưới đất, dựa vào rễ cây ngủ.

Hơn nữa lúc cô ngủ còn ngủ như chết, không hề bị tác động từ bên ngoài đánh thức.

“Vậy Chương Đào cậu chọn trước đi?” Lan Ỷ đưa ánh mắt dừng ở trên người nhỏ thứ hai kí túc xá

“Vẫn là các cậu chọn đi, tớ ngủ ở đâu cũng được.” Chương Đào đĩnh đạc nói.

Tống Giảo đều không cần hỏi, thói quen thích chăm sóc người khác căn bản cô không bỏ được nên đã để người khác chọn giường trước mình.

Mà Lan Ỷ thì ngủ ở đâu cũng được.

Bốn người luôn nhường nhau nên mãi chưa có kết quả, nghĩ đến chuyện huấn luyện viên chỉ cho thời gian thu dọn không nhiều lắm, chị cả của ký túc xá Lan Ỷ dứt khoát đứng ra, phân phối vị trí cho cả đám luôn.

“Tại Tại ngủ ở vị trí dựa gần tường kia, Chương Đào ngủ ở gần Tại Tại , Tống Giảo tiếp tục ở gần Chương Đào, còn tớ ngủ ở chỗ ngoài cùng kia.”

Ngủ ở ngoài cùng có thể chạm mặt với những bạn học lạ khác, Lan Ỷ sợ bạn cùng phòng sẽ không quen, dứt khoát để bản thân làm lá chắn cho các cô ấy.

Mọi người đều không có dị nghị gì, cứ như vậy ấn theo lời an bài của Lan Ỷ an bài tới.

Loading...