Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 422
Cập nhật lúc: 2024-10-18 14:13:48
Lượt xem: 15
Cố Hành đã đuổi kịp công việc và trở về nước lúc trước Tết.
Hiện giờ đại bộ phận sự nghiệp của ông đã dịch về trong nước, nhưng ông vẫn giữ được một lượng tài sản đáng kể ở nước ngoài.
Tuy nói mỗi năm ông đều trả lương cao mời một đám nhân tài quản lý chuyên nghiệp tới giúp ông quản lý công ty, nhưng thân là chủ tịch tập đoàn, ông cũng không thể mặc kệ toàn bộ được, rất nhiều quyết sách quan trọng vẫn như cũ phải để ông tới định đoạt.
Cho nên việc bận rộn cũng là điều không thể tránh khỏi.
Mà vì có thể kịp thời chạy về nhà bồi người thân ăn tết, thì ông đã phải liên tục làm việc không ngừng nghỉ ở nước ngoài hơn một tháng, không được nghỉ ngơi lúc nào.
Lúc này, ngồi ở trên xe từ sân bay về nhà, gương mặt lạnh lùng của Cố Hành rõ ràng có vài phần mỏi mệt.
Ông không nhịn được bỏ mắt kính xuống, xoa xoa giữa mày chua xót.
Đáy lòng lại một lần bắt đầu tự hỏi.
Bản thân có nên suy xét, tìm ra và bồi dưỡng người thừa kế nhanh hơn không?
Rốt cuộc thì tuổi này rồi, ngẫu nhiên ông cũng sẽ cảm thấy tinh lực vô dụng, thể lực không thể so được với hồi còn trẻ, càng là không bằng trước.
Nếu có một người thừa kế có thể tới giúp một chút, thì ông cũng có thể càng thêm nhẹ nhàng một ít.
Trợ lý tiên sinh đang lái xe ở đằng trước chú ý tới hành động của Boss, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc.
Nhưng sự thay đổi về biểu tình của anh, vẫn là bị Cố Hành nhìn thấy được.
“Có chuyện liền nói.”
Ông không thích cấp dưới của mình loằng ngoằng.
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi là ngài có yêu cầu nghỉ ngơi trên xe một chút không thôi?”
Nếu Boss muốn nghỉ ngơi, anh sẽ hạ chậm tốc độ lái xe lại, cũng lái xe thêm cẩn thận vững vàng hơn.
“Không cần.” Cố Hành lãnh đạm mà cự tuyệt ý tốt của cấp dưới.
Trợ lý tiên sinh: “Là tôi lắm miệng.”
Dù biết sẽ là kết quả này, nhưng anh cũng không hối hận vì việc mình đã làm.
Bên trong xe lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Một lát sau, trên ghế sau xe dường như vang lên một tiếng nói khó có thể nghe thấy được: “Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-422.html.]
Nếu không phải lúc này bên trong xe cũng đủ yên tĩnh, bằng không khó mà có thể nghe thấy được câu cảm ơn này.
Khóe môi của trợ lý tiên sinh hơi nhếch lên, lại rất nhanh hạ xuống, khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc hàng ngày, làm bộ không nghe thấy.
Rốt cuộc thì Boss có sĩ diện cao.
Bỏ qua bước nhạc đệm vừa rồi, Cố Hành bắt đầu hỏi về công việc trong nước.
Trong lúc ông công tác ở nước ngoài, mọi việc trong nước đều do trợ lý phụ trách và xử lý.
Bản nhân trợ lý tiên sinh cũng là tốt nghiệp trường danh giá, lại đi theo bên người Cố Hành lâu như vậy, năng lực làm việc cũng rất mạnh, chỉ là giúp đỡ quản lý công ty trong mấy tháng mà thôi, căn bản không là vấn đề to tát gì.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, biểu tình Cố Hành hơi hoãn, đủ có thể thấy ông khá vừa lòng với năng lực quản lý của trợ lý.
“Bên Quảng Thành kia chuẩn bị thiết lập một chi nhánh công ty mới, cậu qua đó phụ trách đi.”
Đây là ý nghĩa của việc thăng chức và tăng lương cho trợ lý.
Trợ lý tiên sinh nắm chặt tay lại, cưỡng chế cảm xúc kích động trong lòng lại, nghiêm nghị nói: “Dạ, tôi sẽ thông báo và nói chuyện với trợ lý mới.”
“Ừm.” Cố Hành lên tiếng, lại không nói gì khác.
Boss không mở miệng, cấp dưới lập tức không thể trầm mặc, đặc biệt là lúc anh vừa mới nhận được cơ hội thăng chức tăng lương tốt như vậy, lúc này phải tranh thủ thời gian nói cái gì đó.
“Chủ tịch, chiếc ô tô mới nhất của nước ngoài mà ngài đã đặt trước cho tiểu thư Tại Tại đã được vận chuyển đến đây, xin hỏi là hiện tại đưa đến Ninh gia ngay và luôn, hay là chờ qua một đoạn thời gian nữa?”
Đây là đang xin chỉ thị có nên đưa quà sinh nhật cho cháu gái nhỏ của Boss vào năm mới này hay không.
“Hiện tại đưa qua đi.”
Dù sao thì trẻ con cũng phải có đồ vật đặt trước mặt làm khích lệ, mới có thể để con bé càng thêm nỗ lực học tập.
Cố Hành nhớ lại lần trước ông tự mình lái xe chở cháu gái đi, nhớ lại đôi mắt nhỏ khát vọng của bé con khi nhìn ông lái xe, liền biết hẳn là con bé cũng muốn có một chiếc ô tô riêng của bản thân.
Ông đối với việc giáo dục trẻ con luôn luôn ủng hộ việc lấy khích lệ làm động lực.
Mặc kệ đứa trẻ muốn làm gì, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, hoặc là vi phạm pháp lệnh, ông đều sẽ toàn lực duy trì.
mà bé con cũng chỉ muốn một chiếc xe thuộc về bản thân mà thôi, mua cho con bé là được, cho nên sau lần đó, ông liền phân phó trợ lý đi đặt riêng cho con bé một chiếc xe, chuẩn bị vào năm cô 18 tuổi này sẽ đưa cho.
Bất tri bất giác, chiếc xe đã đến trước cửa Ninh gia.
Cố Hành còn chưa kịp xuống xe, xuyên qua cửa kính ô tô nhìn thấy hai anh em đang dán câu đối xuân kia.