Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 450
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:00:50
Lượt xem: 11
Bàn tay của Cố Diệp Chu rất đẹp.
Năm ngón tay thon dài như ngọc, thẳng tắp như cây tre, cây trúc, này một đôi bàn tay làm mẫu vẽ mẫu ảnh, nhất định có thể khiến nhiều nhãn hàng săn đón.
Mà người nhìn vào nó chắc chắn sẽ cảm thán bàn tay thật sự quá đẹp.
So sánh với bàn tay của……
Tại Tại cúi đầu nhìn tay mình.
Năm ngón tay cũng tinh tế thon dài như vậy, thế mà lại khác biệt hoàn toàn với của Cố Diệp Chu, nó mang vẻ xinh xắn lanh lợi, nhưng thật ra cũng không đẹp.
Người học vẽ tranh, bởi vì cách cầm bút khi vẽ tranh khác với người thường, nên sau khi luyện tập lâu dài, đặc biệt là những người đã học vẽ từ nhỏ, bàn tay của họ sẽ bị biến dạng ít nhiều.
Nghiêm trọng nhất chính là phần xương tròn ở miệng hổ trên ngón tay cái sẽ bị chìa ra y như bị sưng lên vậy, rất xấu xí.
Việc này giống như người học múa ba lê từ nhỏ vậy, dáng múa nhìn thì mỹ lệ ưu nhã, thật ra đôi bàn chân tạo nên những bước múa xinh đẹp uyển chuyển đó thì đã bị lấp đầy bởi các vết thương hay những vết bầm tím, bị biến dạng nên khó mà coi là bàn chân của người bình thường.
Đây cũng coi như là đại giới phải trả vì nghệ thuật.
Tại Tại tự ti vì cảm thấy bàn tay của mình thực xấu, ngay sau đó lập tức bỏ ưu sầu này qua một bên, ngược lại hứng thú bừng bừng mời Cố Diệp Chu.
“Anh Cố, tháng sau sinh nhật em, trong nhà sẽ chuẩn bị tiệc chúc mừng cho em, anh có muốn tham gia chúc vui cùng cả nhà em không?”
“Nếu ngày đó anh rảnh, thì anh sẽ đi.”
Cố Diệp Chu không trực tiếp đáp ứng, bởi anh không thể khống chế thời gian nhàn rỗi của bản thân được.
“Vậy được rồi.”
Tại Tại có một chút thất vọng, lông mi dài rũ xuống, giống như một chú cún con bị rơi xuống nước, nhìn vô cùng đáng thương.
Thấy thế, Cố Diệp Chu nhịn không được lại mềm lòng.
Anh lại nói: “Anh sẽ tận lực tới nơi, nhưng khả năng không có biện pháp tới kịp thời được.”
Giống như ngày triển lãm tranh đó.
“Không sao hết á!”
Hai mắt Tại Tại sáng ngời, trong nháy mắt lộ ra sự vui vẻ, sau đó Tại Tại không biết nghĩ gì lại vui cười nói với Cố Diệp Chu : “Em sẽ chờ anh, anh nhất định phải tới đó nha.”
“…… Được.”
Sau khi thất thần trong thời gian ngắn, Cố Diệp Chu đã phục hồi lại cũng nhẹ nhàng cười một chút.
Ngay sau khi hai người thỏa thuận xong, Ninh Hàng trở về sau khi gọi điện xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-450.html.]
Cố Diệp Chu còn phải đi kiểm tra các phòng bệnh khác, nên cũng tạm biệt hai anh em Ninh rồi rời đi.
Sau khi truyền nước xong, Tại Tại đi theo Ninh Hàng về nhà.
Vừa mới đi ra khỏi cửa bệnh viện, cô liền thấy một chiếc ô tô màu trắng xa lạ ngừng ở cửa bệnh viện, mà anh hai cô thì đang sải bước qua đó, thong dong tự tại mở cửa xe, nghiêng đầu nói với cô: “Lên xe.”
“Dạ dạ dạ……”
Tại Tại chạy qua đi, ngồi trên xe, cho đến khi anh hai cô ngồi hẳn vào chỗ lái xong, mới tò mò hỏi: “Anh hai, hai mua xe từ bao giờ thế?”
“Gần đây.” Ninh Hàng nói nhẹ nhàng.
“Oa! Không ngờ anh lại có tiền như vậy luôn!”
Trong thâm tâm Tại Tại luôn nghĩ, anh hai của cô còn đang học lên tiến sĩ nên không có thu nhập, không ngờ lại có thể bỏ ra được mười mấy vạn để mua một chiếc ô tô mới.
“Làm nghiên cứu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?” Tại Tại không nhịn được lẩm bẩm tự nói.
Nghe thấy điều em gái nói, Ninh Hàng giải thích: “Còn tạm được, nhưng mà anh có tiền là do trước đó có tiền nhưng không có chỗ tiêu, nên giao cho anh cả để đầu tư.”
Nói ngắn gọn, chính là Ninh Hàng có quan hệ với anh cả là Thần Tài, nên thu nhập của anh ấy không chỉ là lương cố định và các khoản tiền thưởng khác nhau của viện nghiên cứu, mà còn đến từ khoản đầu tư của anh.
Chính là anh cả kiếm tiền cho vào anh chỉ việc ngồi nhận hoa hồng.
Tại Tại: “!!!”
“Hiện tại em cầm tiền đi cầu anh cả thu làm đầu tư còn kịp không?”
Không đúng, cô làm gì còn tiền.
Toàn bộ tiền của cô đều bị mẹ cầm đi mua nhà cửa, cửa hàng hết rồi, còn dùng một lần mua ba cửa hàng.
Đương nhiên, trong đó có một nửa số tiền được mẹ tài trợ cho.
Nghĩ đến chuyện này, Tại Tại tuy rằng cũng chút héo rũ, nhưng cũng chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối nho nhỏ mà thôi.
“Đáng tiếc, chỉ có thể chờ khi nào em có tiền mới có thể cầu anh cả được.”
“Không phải em có cả cổ phần trong công ty mẹ của anh cả sao?” Ninh Hàng kỳ quái nói.
“Cổ phần công ty mẹ, là gì vậy?” Tại Tại ngây ngẩn cả người.
"Đó là một cổ phiếu rất có giá trị và nó sẽ không bị pha loãng bởi nguồn tài chính tiếp theo của công ty. Theo thị giá hiện tại của công ty anh cả, 1% cổ phần có thể có trị giá tới vài trăm hoặc vài nghìn vạn đồng. Anh nhớ rằng em đang sở hữu 5% cổ phần Công ty mẹ của anh cả. ”Ninh Hằng giải thích bằng ngôn ngữ mà em gái có thể hiểu được.
Tại Tại: “!!!”
Thật sự giờ đây địa não của cô bị khiếp sợ tới mức trống rỗng.
Sau đó trong đầu lại hiện một cái suy nghĩ kì quái.