Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 463
Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:21:14
Lượt xem: 18
Tuy nói ngày thường gặp mặt thì sẽ cãi nhau như kẻ thù gặp mặt, nhưng đáy lòng Tại Tại lại để ý anh ba cô nhất, lúc này vừa thấy anh bị mình gián tiếp hại cho héo rũ, cô lập tức đau lòng.
Nghĩ hình như anh ba thích Ỷ ca của mình, Tại Tại tức khắc lên kế hoạch trong lòng.
Cô quét sạch ánh mắt 'bị bắt quả tang' trước đó, thay vào đó thò lại gần nắm lấy cánh tay của Lan Ỷ, nở một nụ cười giảo hoạt rồi nói: “Ha ha ha…… vừa rồi tớ chỉ nói giỡn với cậu tí thôi mà, bị dọa rồi đi!”
“Ừm, xác thật có chút xíu làm người ta chấn kinh.”
Lan Ỷ không phản bác lại biểu hiện kiếp sợ vừa rồi của cô thực sự là chân thật, chỉ là theo câu chuyện của Tại Tại đi xuống, tương đương với việc bản thân đang ngầm hạ bậc thang.
Rốt cuộc quan hệ của hai người không tồi, chuyện vừa rồi qua đi, không khí xấu hổ tản ra, lại khôi phục về trạng thái thân thiết ban đầu.
Chỉ là hình thức các cặp đôi nam nữ đi với nhau giờ đây lại thành nữ cùng với nữ, rồi sau đó hai người đàn ông chỉ có thể đi cùng với nhau.
Ninh Hiên còn đang héo đâu, đột nhiên cảm thấy bả vai của mình được ai vỗ, anh theo bản năng ngẩng đầu lên, lại thấy em gái anh ở đằng trước đang kéo cánh tay của Lan Ỷ, nháy mắt ra hiệu với anh.
Nhiều năm liên thủ đối phó anh hai đã tạo nên sự ăn ý làm cho anh trong nháy mắt đã có thể lĩnh ngộ được ý tứ của em gái, con bé đang kêu mình chạy theo sau !
Cho nên nói……
Em gái đáng yêu lại xinh đẹp của nhà mình đang tính toán giúp anh theo đuổi người ta sao?
Ý thức được điểm này, Ninh Hiên bỏ qua bộ dáng héo rũ ban nãy, cả người lại toả sáng ra ánh sáng sáng rọi, vui sướng đi theo.
Tuy nói hành động kiệt lự phủi sạch quan hệ với anh vừa rồi của Lan Ỷ làm anh có một tí xíu thương tâm, nhưng hành động này của em gái đã giúp anh ấm lòng lại hơn, có sự trợ giúp của em gái, đường theo đuổi hạnh phúc của Ninh Hiên về sau không nói là khó đi, ít nhất giảm bớt được một cái chướng ngại.
Gần điểm này, khiến cho anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tại Tại vẫn luôn mở đọc Tâm Thuật chú ý tới anh ba: “……”
Anh ba cô yêu thầm đến hèn mọn thật, nhìn bộ dáng lại có chút đáng thương.
Đáng tiếc, Ỷ ca quá thông minh, nếu cô dám can đảm lộ ra dù chỉ một chút ý tưởng muốn tác hợp cậu cho anh ba nhà mình, chắc chắn sẽ bị người ta cự tuyệt ba trăm dặm.
Đừng hỏi Tại Tại làm sao mà biết được.
Vì nhọc lòng chuyện của hai người bọn họ, đọc Tâm Thuật đến bây giờ cô vẫn chưa đóng lại.
Có trời mới biết sau khi có thói quen yên tĩnh, lại đột nhiên bị ngập trong những suy nghĩ phức tạp này, làm não cô khó chịu như muốn nổ tung ngay bây giờ.
Còn may là cô đã có quen với việc này mười mấy năm rồi, sớm đã học được cách ứng phó với tình cảnh này như thế nào, cho nên khó chịu chỉ là nhất thời, qua một lát sau khi quen là tốt rồi.
Bởi vì Tại Tại hành động, hai người liền biến thành bốn người.
Nhìn đi cái người đang đi bên cạnh mình, với vẻ mặt nhộn nhạo thêm ngượng ngùng vừa đi vừa trộm ngắm cô gái cao gầy đằng trước - Ninh Hiên , Cố Diệp Chu vô biểu tình.
Hiện tại tâm tình của anh có một chút buồn bực, nhưng anh lại không biết nguyên nhân.
Cưỡi ngựa xem hoa bồi mấy người kia xem xong triển lãm tranh, đoàn người Tại Tại liền chuẩn bị phải đi về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-463.html.]
Lan Ỷ định quay về ký túc xá của trường một mình, Tại Tại thì đi theo Cố Diệp Chu về nhà.
Nhìn thấy Ninh Hiên vẫn còn ngây ngốc đi về phiá minh, Tại Tại sắp bị cái tên ngu si này làm cho tức khóc.
Cô hận sắt không thành thép mà đá cho anh một cái, lại mạnh quay người đẩy về hướng Lan Ỷ, dùng sức đẩy anh: “Anh cứ ngu như vậy thì làm sao mà theo đuổi hạnh phúc được? Mọi việc đều phải chủ động lên, chạy nhanh đi, đi đưa người ta về!”
Dứt lời, cũng không cho anh ba cô có cơ hội phản ứng, Tại Tại trực tiếp ngồi trên xe đạp của Cố Diệp Chu, cùng nhau về nhà với anh.
Ninh Hiên bị lưu lại một mình: “……”
Nhìn em gái ngồi ở ghế sau của xe Cố Diệp Chu, sao anh đột nhiên lại có chút khó chịu thế nhở?
Nhưng mà giờ này không phải là thời điểm tìm câu trả lời cho thắc mắc này!
Ninh Hiên vội vàng chạy tới mở xe mình ra, đuổi theo Lan Ỷ.
“Đô đô……”
Nghe thấy tiếng xe, Lan Ỷ theo bản năng quay đầu lại, liền thấy Ninh Hiên đang ngồi ở trong xe, cười soái khí với chính mình: : “Lên xe, tôi đưa em trở về.”
Mày liễu cau lại: “Sao anh lại không về cùng với Tại Tại?”
Chạy tới đuổi theo cô làm gì?
“Tại Tại có người khác quản rồi, tôi cũng không thể em một mình trở về được.” Ninh Hiên tìm lấy một cái cớ chả ra gì.
Lúc này đang ban ngày ban mặt, mà sức chiến đấu của Lan Ỷ, anh cũng biết, nếu thật sự cô gặp được người xấu, gặp nguy không biết chừng là ai đâu.
Lan Ỷ đứng yên tại chỗ, trầm mặc mà nhìn chằm chằm Ninh Hiên trong chốc lát.
Nhìn cho đến khi anh khẩn trương tới mức toát hết cả mồ hôi, đột nhiên cười xinh đẹp: “Tốt nha, cảm ơn anh.”
Ngắn ngủn năm chữ, lại giống như vàng đạp cào đầu của Ninh Hiên, khiến cho anh không biết đêm nay là đêm nào.
“Chờ một lát một chút thôi!”
Mắt thấy Lan Ỷ đang chuẩn bị lên xe, anh vội vàng cởi bỏ đai an toàn trên người, mở cửa xe chạy xuống, đi đến trước Lan Ỷ mở cửa ghế của ghế phụ ra.
“Mời.” Ninh Hiên giống mô giống dạng mà bày cái tư thế mời.
“Cảm ơn.” Lan Ỷ mím môi cười, cúi người vào xe.
Chờ sau khi cô gái mình thích ngồi ổn ở trên xe, Ninh Hiên mới vội vàng quay lại vị trí của bản thân, khởi động xe, đưa mỹ nhân về trường học một cách an toàn.
Hai mươi phút sau, xe chậm rãi ngừng ở trước cửa Ương Mỹ.
Ninh Hiên: “Tới rồi.”
Trong thanh âm có chút tiếc nuối, anh rõ ràng đã tận lực để ở tốc độ chậm nhất, tại sao vẫn cứ đến nơi nhanh như vậy chứ!
Lúc này thì hay rồi, không lấy được cái cớ gì để ngồi cùng với cô gái anh yêu thêm một lát được rồi.