Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 488

Cập nhật lúc: 2024-10-22 15:39:46
Lượt xem: 18

Cô lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách tùy thân, đưa cho Ninh Hàn: “Ninh tổng, cửu ngưỡng đại danh, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng về sau chúng ta có thể có cơ hội hợp tác.”

Tuy rằng không biết một người làm về Bất động sản, cùng với một người làm về thời trang thì có cơ hội hợp tác gì, nhưng Ninh Hàn vẫn nhận danh thiếp của Bạch Hinh, hơn nữa cũng đưa lại.

“Hạnh ngộ, Bạch tổng.”

Cuộc trò chuyện kiểu công sở giữa hai người khiến Tại Tại hoa cả mắt một lúc, nhưng cô cũng biết đây là chính là phương thức xã giao, không thể quấy rầy anh cả cùng người khác nói chuyện chính, nên trong toàn bộ quá trình đó, cô đều bật chế độ yên lặng, làm một bình hoa trang trí đúng nghĩa, nhàm chán cúi đầu, dùng ngón tay miêu tả hoa văn trên gạch.

Chưa kể, những đường nét này khá nghệ thuật.

Làm Tại Tại có chút muốn lấy tờ giấy, ngồi xuống phác họa lại một lần rồi về nhà nghiên cứu.

Cũng may cuộc trò chuyện giữa hai người kia rất nhanh đã kết thúc.

Bạch Hinh lại lần nữa nói cảm ơn cùng với Ninh Hàn, sau đó thì vội vàng rời khỏi sảnh tiệc dưới sự hộ tống của thư ký.

Mà Ninh Hàn cũng không tiếp tục ở lại bao lâu, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đưa em gái rời đi.

Trước khi đi còn chào hỏi cùng với Cố Diệp Chu và Quý Tử Nhiên.

Quý Tử Nhiên bà ràng muốn về cùng với bọn họ, mà Cố Diệp Chu thì không được, anh còn phải ở lại chờ vị trưởng bối kia, người ta rời đi thì anh mới có thể về.

Cho nên dù anh có muốn về cùng với Tại Tại nhưng cũng chỉ có thể đưa họ đến cửa, nhìn bọn họ lên xe rồi rời đi, mới vòng về tiếp tục chờ vị trưởng bối kia.

“Đó là cô gái cháu thích à.” Trưởng bối Cố gia cười vui vẻ dò hỏi Cố Diệp Chu.

“Dạ.” Cố Diệp Chu không phủ nhận.

“Khá tốt, ánh mắt của cô bé kia nhìn thanh chính, là một cô bé tốt, cháu phải biết theo đuổi cô gái đó cho thật tốt nha.”

“Đã biết, ông hai.”

"Đừng chỉ biết, động thủ chút đi, nhà gái bây giờ thích gả cho người chồng có thể ổn định cuộc sống, cháu cũng phải chú trọng vào sự nghiệp, lần trước ông hai đã nói rồi, cháu ghĩ sao về điều đó? "ư

Nhắc tới cái này, Cố Diệp Chu lại có chút bất đắc dĩ: “Cháu vẫn cần học tập, chưa thể đến cái trình độ có thể tự mình thành lập một bệnh viện.”

“Cháu ngốc lắm, trước tiên cứ mở bệnh viện đi, sau đó mời tới một bác sĩ giỏi, một cái bệnh viện lớn như vậy, lại không phải chỉ cần mỗi cháu là bác sĩ, nếu cháu muốn tiếp tục học thì cứ tiếp tục, cũng không làm việc này bị trì hoãn?” Ông hai Cố gia hận sắt không thành thép.

“Để cháu nghĩ lại đã, hơn nữa dù cháu muốn mở, thì cũng không phải một chốc một lát là có thể.”

Các loại giấy tờ chứng nhận xử lý linh tinh, đây mới là điều phiền toái nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-488.html.]

Vừa nghe cháu trai nói như vậy, ông hai Cố liền biết anh bắt đầu d.a.o động, không nhịn được cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, việc đó cứ để ông hai lo hết cho cháu, ông kinh doanh về thiết bị y tế mà, còn buồn vì không có phương pháp cho chuyện này làm gì?”

“Dạ, cảm ơn ông hai.”

Cố Diệp Chu cũng không tỏ vẻ thanh cao mà cự tuyệt ý tốt đến từ trưởng bối.

*

Cố Diệp Chu không biết bản thân mình động tâm từ bao giờ.

Có lẽ là vào tiệc sinh nhật mười tám tuổi đó, khi thấy đóa hoa hồng kiều diễm kia, có lẽ là lúc khi bên người em xuất hiện thêm một người đàn ông xa lạ, trong lòng nổi lên những chua xót, có lẽ……

Có quá nhiều có lẽ, làm tim anh đập dần dần mà bắt đầu không chịu khống chế.

Anh thậm chí còn hoài nghi, bản thân có khi bị Ninh Hiên lây bệnh, cũng bị nhiễm cái bệnh kì quái đó.

Vì thế, anh còn ngây ngốc mà lừa gạt những người khác, đi kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Kết quả đương nhiên là khỏe mạnh.

Anh khỏe đến mức có thể đánh chết…… bỏ đi, anh căn bản không đánh c.h.ế.t được một con trâu.

Vậy đến tột cùng là anh bị làm sao vậy?

Có một đoạn thời gian, Cố Diệp Chu vẫn luôn tự nhốt mình trong một cái vòng trong luẩn quẩn.

Cho đến khi anh nhớ kiến nghị trước kia của Ninh Hiên.

Không nhịn được, vào ở nửa đêm lức 12 giờ, anh gọi điện thoại đi tìm bạn tốt hỏi thăm hỏi thăm kết quả lần trước người này đi khám bác sĩ tâm lý.

“Kết quả? Cái kết quả gì, tôi đi khám bác sĩ bao giờ chứ.” Ninh Hiên ở đầu dây bên kia không hề thừa nhận hành động này của bản thân.

Nhưng Cố Diệp Chu cũng không sợ anh không thừa nhận.

“À, vậy à, vậy tôi phải đi tìm bác sĩ Lý hỏi thăm chút rồi.” Anh bình tĩnh mà nói xong, liền muốn ngắt cuộc gọi.

Bác sĩ Lý chính bác sĩ của khoa tâm thần ở bệnh viện mà anh thực tập.

Ninh Hiên: “!!!”

“Đừng mà người anh em!” Anh dường như hét lên với cái điện thoại: “Tìm bác sĩ Lý làm gì, cậu cứ trực tiếp hỏi tôi cho nó tiện, tới đây nào baby, cậu muốn biết gì, cứ việc hỏi, anh trai biết gì đều nói cho cậu biết.”

“Đừng chiếm tiện nghi của tôi.”

Loading...