Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:47:12
Lượt xem: 80
Phòng của bà Ninh luôn tồn một đống đồ ăn.
Đây là đều mà trẻ con cả nhà đều công nhận là sự thật.
Nhưng chỉ có Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hiên cố ý xin bà nội, mặt khác hai đứa lớn có ý thức rồi không phải lúc nào cũng thèm ăn vặt.
Tiểu Tại Tại làm nũng, lại đem chuyện hai ngày nay bị mẹ phạt đến đáng thương lấy ra bán thảm, thành công từ chỗ bà nội được bốn khối bánh đậu xanh.
“Cầm đi chia ra cùng anh trai ăn.” Bà Ninh hiền từ sờ đầu cháu gái nhỏ.
“Cảm ơn bà nội.”
Tiểu Tại Tại vui vẻ ra bên ngoài chạy, mục tiêu thứ nhất của bé chính là phòng của các anh trai.
Bé chia cho mỗi người một cái, chia đi ba cái bánh đậu xanh, lúc này mới cầm một cái bánh đậu xanh cuối cùng của mình, vui vẻ mà nhét vào trong miệng.
“Ô ô…… Ăn ngon!”
Đang ăn bánh đậu xanh, đột nhiên bé phát hiện trước cửa nhà mình có một anh trai có khuôn mặt quen thuộc.
Là anh trai xinh đẹp lần trước đỡ bé dậy .
Tiểu Tại Tại cúi đầu nhìn chiếc bánh đang bị gặm dở thành thình mặt trăng, do dự một chút, đột nhiên quay người chạy vào phòng, một lúc sau lại chạy chậm trở về, lập tức chạy tới trước mặt anh trai ở cạnh cửa.
Tựa hồ bị Tiểu Tại Tại hoảng sợ, đối phương lui về phía sau nửa bước.
Tuy nhiên động tác của anh ta không nhanh bằng Tiểu Tại Tại, trên tay lập tức bị nhét một khối bánh đậu xanh, anh còn đang ngốc.
“Cho anh nè, cảm ơn anh trai lần trước đỡ Tại Tại lên nha.”
Âm thanh sữa của Tiểu Tại Tại vang lên.
Thì ra vừa rồi bé con chạy về đi tìm bà nội xin một khối bánh đậu xanh.
Chứ không phải em gái nhỏ bị anh làm cho hoảng sợ?
Cố Diệp Chu nhớn mi, muốn đem bánh đậu xanh trả lại cho em gái nhỏ, nhưng nhìn phía trên bánh đã bị mình bóp mất đi hình dạng ban đầu, lại do dự.
Làm hỏng rồi?
“Anh tớ nhà em có việc sao?” Chưa cho đối phương có cơ hội cự tuyệt, Tiểu Tại Tại lại nhanh nhẻo mà dời đề tài.
Anh trai nhỏ đi tới đi lui trước cửa nhà bé, khẳng định là có việc.
“Có.” Được nhắc nhở, Cố Diệp Chu mới nhớ tới nhiệm vụ: “Trong thôn muốn g.i.ế.c heo, thư ký kêu anh tới thông báo cho nhà em một tiếng, nhớ mang cái chậu qua lấy huyết heo.”
“Giết heo! Có thịt!” Vừa nghe tin tức này, Tiểu Tại Tại lập tức phấn chấn.
Bé hoan hô một tiếng, quay đầu liền hướng vào trong phòng chạy, kêu: “Mẹ bà nội, mau ra đây, trong thôn muốn g.i.ế.c heo, bác thư ký bảo nhà mình đi lấy huyết heo!”
“Cái bánh này……” Cố Diệp Chu nâng tay lên, do dự muốn trả lại bánh cho bé gái, nhưng Tiểu Tại Tại đã chạy vào nhà, căn bản không nghe thấy anh gọi.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đem bánh đậu xanh cất đi, tính toán lần khác lấy cái gì đó cho em gái nhỏ.
Chủ yếu là bánh đã bị tay anh bóp hỏng, nếu trả về bé con sẽ không ăn.
Cuối năm g.i.ế.c heo là đại hỉ của toàn bộ thôn.
Tô Hân Nghiên cùng bà Ninh vừa nghe thấy tin, lập tức ra khỏi phòng, Tô Hân Nghiên đi lấy chậu, bà Ninh thì đi tìm rổ, chờ trong chốc lát đựng thịt heo.
Trong nhà mấy bé trai cũng vội vàng dừng làm bài tập đông, muốn ra cửa, Tiểu Tại Tại dứt khoát đi theo mẹ và bà nội cùng nhau ra cửa, đi vây xem g.i.ế.c heo.
“Ơ? Anh trai kia đâu rồi?”
Tiểu Tại Tại đang nhảy ra ngoài, nhìn về phía ngoài cửa sân, không thấy anh trai vừa tới báo tin, trong lòng có chút khó hiểu.
“Tại Tại, nhanh ra ngào, mẹ đóng cửa đây.”
Bà Ninh cùng Tô Hân Nghiên đã ra ngoài cửa, chỉ chờ mấy đứa trẻ.
“Dạ.” Tiểu Tại Tại bỏ qua nghi hoặc, ngoan ngoãn lại bên cạnh bà nội, cầm bàn tay có điểm già nua của bà nội: “Bà nội, Tại Tại nắm bà nhá.”
“Được được, Tại Tại cùng bà đi.” Bà Ninh cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt càng lộ rõ.
“Dạ.” Tiểu Tại Tại nghiêm túc gật đầu.
Địa điểm g.i.ế.c heo ở phụ cận chuồng heo tập thể trong thôn, g.i.ế.c ở gần cho tiện.
Ngay khi ba người đến gần, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con heo to béo trước khi chết.
Tô Hân Nghiên theo bản năng mà che lại hai lỗ tai của con gái, sợ bé bị làm sợ, Tiểu Tại Tại lại tò mò mà mở to mắt, nhìn về phía trước.
Nhưng vì chiều cao khiêm tốn nên bé chỉ nhìn thấy chân và chân, căn bản cái gì cũng nhìn không thấy.
Bà nội Ninh lấy đầu chậu giúp lấy huyết heo.
Từng chậu huyết heo bị chia ra, sau đó cho vào trong nồi to nấu lên, chờ nấu chín huyết heo sẽ chia cho mỗi nhà một khối to.
Sau khi g.i.ế.c những con heo béo được nuôi ở trong thôn, một phần phải giao cho xưởng thịt ở thị trấn.
Đương nhiên điều này không phải không ràng buộc, sau khi thu thịt heo, xưởng thịt sẽ cân lượng thịt heo được nộp lên, sau đó đổi thành phiếu thịt mà trả về cho bọn họ.
Mục đích sau này bọn họ có thể mua được thịt heo tươi.
Cũng không sợ để lâu sẽ hỏng thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-49.html.]
Hơn nữa xưởng thịt chỉ thu thịt heo, không thu huyết heo, cho nên mấy thứ này đều có thể phân cho các thôn dân.
Nhưng người Trần gia thôn sẽ không phát luôn huyết heo khi chưa chín.
Tổng cộng trong thôn nuôi mười ba đầu heo.
Mười ba con heo này đã đạt trọng lượng có thể xuất chuồng.
Nhưng lần này thôn chỉ định mổ mười một con heo, để lại hai con heo đợi đến ngày Tết cả thôn tổ chức tiệc g.i.ế.c heo ăn mừng năm mới.
Cho nên lưu trữ trước.
Người g.i.ế.c heo là một người bán thịt nổi tiếng trong thôn, nhưng mà trước đây.
Mội người đều gọi anh ta là Trần Nhất Đao.
Bởi vì chỉ cần một đao của anh ta, là có thể đem một đầu heo dứt khoát giết, sau đó ngay tại chỗ tách rời, chia ra các bộ phận nhanh lẹ.
Tiểu Tại Tại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng điều này không ngăn cản bé bị nhiễm bầu không khí vui vẻ của toàn thôn.
Mỗi khi g.i.ế.c được một đầu heo, mọi người đều hò reo cổ vũ, bé cũng thấp giọng hoan hô, dù không biết mình đang làm gì.
Tô Hân Nghiên không muốn chen chúc, cô chỉ đơn giản là đưa con mình đến một không gian thoáng đãng xa hơn một chút đợi mọi việc xong xuôi.
Dù sao thì cách xa hay cách gần, cuối cùng cũng được phân thịt, dù sao không ít đi là được.
Thịt heo cùng lương thực giống nhau, ấn đầu người mỗi nhà mà phân.
Một người hai cân thịt, sau đó được ghép ngẫu nhiên với xương lợn, huyết lợn, huyết lợn, .., có thể nhận được bao nhiêu tùy thuộc vào tâm trạng của người g.i.ế.c heo.
Đây là dựa vào quan hệ.
Đáng tiếc Ninh gia cùng Trần Nhất Đao gia không có giao tình, cho nên họ chỉ có thể như những người bình thường khác, thành thật xếp hàng, chờ phân thịt.
Trong đội ngũ trừ bỏ người Trần gia thôn, còn có các thanh niên trí thức năm trước tới.
Heo đều được mọi người nuôi, nhưng mà mấy thanh niên tri thức mới tới không góp phần công sức vào nên cũng không có phần.
Nhưng có lẽ hơi tò mò về việc g.i.ế.c heo.
Tiểu Tại Tại thấy cũng có rất nhiều thanh niên tri thức tới xem, trong đó cũng có một chị gái mà bé không thích, Văn Kỳ.
Văn Kỳ không xem g.i.ế.c heo, ánh mắt của cô ta vẫn luôn ngơ ngác mà nhìn Tô Hân Nghiên, ngay cả Tiểu Tại Tại bên cạnh Tô Hân Nghiên cũng nhìn cô ta cũng chưa phát hiện.
【Cô ta…… Chính là mẹ kế ác độc của các đại lão? 】
【 Cũng khá xinh đẹp, không nghĩ tới tâm tư lại ác độc như vậy, mình phải nghĩ ra biện pháp, đem nam thần của mình từ ma chưởng ác độc của mẹ kế cứu ra, đáng tiếc, mình lại không biết ba ba nam thần hiện tại ở đâu, bằng không là có thể trực tiếp viết phong thư tố giác bộ mặt thật của mẹ kế này. 】
【Hình như mình chưa từng nghe nói đại lão có em gái nha, chẳng lẽ bị mẹ kế ác độc tra tấn đến chết? Nếu kiếp này gặp được mình, cũng coi như đó là vận may của bé. 】
Tiểu Tại Tại nhìn những dòng chữ màu vàng hiện lên trên mặt đối phương.
Bé phồng má, không vui vì chị gái kia mắng mẹ.
Còn muốn tìm ba ba để kiện mẹ bé? Hừ hừ, ba ba yêu mẹ nhiều lắm, sẽ không để ý đến mấy lời nhảm nhí của chị ấy đâu!
Móng vuốt nhỏ của Tiểu Tại Tại vươn ra không trùn, muốn phá tan nhưng dòng chữ nghĩ mẹ bé xấu xa đi.
Trong lúc vô tình, đầu ngón tay của bé lướt qua toàn bộ dừng lại, phá vỡ vòng tròn nhỏ.
Nhưng bé không chú ý tới, bởi vì Tô Hân Nghiên đã chú ý tới cách đó không xa có một ánh mắt căm thù của một cô gái nhỏ, hơi nhớn mi, bế con gái lên, thay đổi chỗ ngồi khác.
Không thể hiểu được.
Thấy mình bị phát hiện, Văn Kỳ cả kinh, vội vàng rũ mắt xuống, thu liễm biểu tình, làm bộ chưa có chuyện phát sinh quá.
【 Mình hiện tại mới đến, không có lực lượng gì, không thể rút dây động rừng. 】
Không nghĩ tới, suy nghĩ của mình đã bị bé con của "mẹ kế ác độc" đọc được.
“Mình hiện tại mới đến, không có lực lượng gì, cũng không thể rút dây động rừng.”
Tiểu Tại Tại ở trong lòng mẹ, đôi tay nhỏ ôm lấy cổ mẹ, miệng nhỏ tự động đọc lại những tâm tư của Văn Kì.
Bé còn quá nhỏ, nhiều khi có tự động phát lại những dòng suy nghĩ đã đọc mà bé cũng không hiểu.
Nhưng Tiểu Tại Tại nghe không hiểu cũng không sao.
Mẹ nghe hiểu là được.
Chỉ cần Tiểu Tại Tại nhìn những dòng chữ đó và đọc lại cho mẹ nghe là được.
“Tại Tại ngoan, chúng ta không để ý tới chị gái đó, cô ta cũng không làm nổi sóng gió gì đâu.” Tô Hân Nghiên vỗ thân hình mập mạp của con gái, dỗ bé.
Nhưng nội tâm cô thực sự không nói nên lời.
Cô gái này chơi công lược phía trước không biết tình huống hiện thực sao?
Đây là một thế giới chân thực, thời khắc đều có thể thay đổi, tin tưởng ký ức kiếp trước quá mức, có thể sẽ sai.
Tô Hân Nghiên cũng từng bị như vậy, vì từng tin tưởng kí ức của quyển sách này mà đã vấp phải sai lầm.
Kể từ đó, cô đã rút ra một bài học.
Đây là một thế giới thực và phức tạp, những người sống trên thế giới này đều có thật, có người nhà, có bạn bè và những câu chuyện của riêng họ, họ không phải là những người giấy đơn giản.