Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 493
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:21:29
Lượt xem: 22
Sự thật chứng minh.
Khi mà con gái đi dạo phố, thật sự là không biết mệt.
Tại Tại cùng Bạch Hinh dường như đi dạo hết tất cả các ngóc ngách cuả khu trung tâm thương mại này, nhưng vẫn có vẻ rất phấn chấn, như thể có thể ngay lập tức lao đến khu trung tâm thương mại tiếp theo để tiếp tục trận chiến.
Mà Ninh Hàn đi theo phía sau hai cô gái này, mỗi tay là một đống túi giấy, nhìn như người túi di động vậy.
Đương nhiên cũng chỉ là nhìn mà thôi.
Với sự trường kì huấn luyện của ba ba, khiến cho thân thể rất cường tráng, sức chịu đựng của cơ thể đã hơn hẳn người bình thường,
Cho nên khi đi cùng với em gái và Bạch Hinh, Ninh Hàn cũng không cảm thấy mệt lắm, nhiều lắm thì chỉ thấy có quá nhiều đồ vật, lúc lấy ví ra trả tiền có chút phiền toái.
Đúng vậy, Tại Tại và Bạch Hinh đi dạo phố mua đồ, tất cả đều do Ninh Hàn trả tiền.
Nhưng Bạch Hinh không hề coi việc này thành việc đương nhiên.
Mỗi một món đồ cô mua, đều yên lặng nhớ hết giá cả, tính toán khi về, sẽ tổng lại rồi trả cho Ninh Hàn.
Tại Tại tiêu tiền của anh cả mình là điều bình thường, nhưng cô và người ta lại không có quan hệ gì, mà hôm nay hai người mới bắt đầu quen thuộc hơn, căn bản chưa đến mức đó.
Sao có thể tiêu tiền của người ta một cách hợp tình hợp lý được chứ?
Đáng tiếc, Bạch Hinh tính toán rất tốt, lại không dự đoán được Ninh Hàn căn bản không muốn phối hợp.
Dường như người này đi guốc trong bụng cô vậy, không cho cô có cơ hội trả tiền, sau khi đi dạo phố cùng với các cô xong, sắp xếp mấy món đồ mà cô mua ra cốp xe cho cô xong, liền hoả tốc đưa em gái nhà mình lên xe để trợ lý đưa về.
Nếu không biết nội tình, nhìn bộ dáng này, còn tưởng rằng hai người bọn họ đang trốn chủ nợ đó.
Chọc cho Bạch Hinh vừa tức giận vừa buồn cười.
“Người đàn ông này thật là……”
Không biết nên hình dung như thế nào, nhưng ý cười trên mặt Bạch Hinh lại không tự giác mở rộng chút.
Trong đầu cô bất giác hiện lên hai từ không hề phù hợp với hình tượng của Ninh Hàn: Đáng yêu.
*
Bên hai anh em Ninh gia kia, trên xe.
Tại Tại ngồi ở bên người Ninh Hàn, liên tiếp mà nhìn chằm chằm vào mặt anh, dường như muốn nhìn cho đến khi mặt anh nở ra một đóa hoa mới thôi.
Ninh Hàn nhíu mày, ánh mắt quét về phía em gái.
“Em có việc?”
“Không có không có.” Tại Tại liên tục lắc đầu, lại không nhịn được nói thêm một câu: “Chỉ là cảm giác hôm nay anh cả em có chút quái quái kiều gì đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-493.html.]
“Quái? Có sao?”
Ninh Hàn nghi hoặc mà đưa tay sờ lên mặt của bản thân, lại không sờ được cái gì, không nhịn được quay lại hỏi em gái: “Không có mà, có phải hôm nay em đi dạo phố mệt quá rồi, nên sinh ra ảo giác?”
“Không hề nha, bây giờ đầu óc em có khi còn thanh tỉnh hơn cả anh đó.”
Tại Tại hướng về phía anh cả nhăn cái mũi lại, còn nhe hàm răng trắng bóng như thể nói ‘ nếu mà anh còn dám nói thêm một câu em không tốt gì đó, em liền cắn nhà anh’.
Ninh Hàn da dày thịt béo, mới không sợ uy h.i.ế.p cỏn con của em gái, còn giống như một bà mụ, tha thiết dặn dò nói: “Con gái con đứa, không nên hơi một tí liền muốn nhao lên cắn người ta, không vệ sinh.”
Cho nên trọng điểm là ‘ không vệ sinh ’ sao?
Tại Tại trừu trừu khóe miệng, đột nhiên không có hứng thú trêu chọc anh cả nữa.
Cô an tĩnh lại, ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ nhìn khung cảnh đang khuất dần bên ngoài cửa sổ.
Trời tối, thật ra không có cảnh gì đẹp, nhưng không hiểu sao đột nhiên có một chút chán nản mệt mỏi dâng lên, làm Tại Tại chỉ muốn làm một con cá mặn, căn bản là không muốn động.
Bên trong xe an tĩnh trong chốc lát, Ninh Hàn bắt đầu quan tâm đến việc học của em gái: “Mẹ gọi điện thoại lại đây nói, thư từ ban tổ chức cuộc thi vẽ tranh kia của em gửi tới đây rồi, em đã nhận được chưa?”
"Rồi ạ.” Tại Tại trả lời một cách lười biếng.
Vốn dĩ bức thư này sẽ gửi tới Ninh gia ở thủ đô kia, nhưng hiện tại Tại Tại đang ở Ma Đô, cô lại muốn tự mình mở thư ra, bởi vì cô cảm thấy đây chính là một việc quan trọng.
Cho nên đã gọi điện thoại riêng về nhà, làm nũng, thế nào cũng phải nhờ mẹ chuyển bức thư đó đến Ma Đô cho cô mới được.
Cũng may là cả nhà đều nuông chiều Tại Tại, bằng không đổi lại là nhà người khác, đang êm đẹp lại bị con gái bắt làm thêm một chuyện chẳng ra gì, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Ninh Hàn cũng thích dung túng em gái, cho nên đối với hành vi của cô căn bản không có cảm giác gì, hiện tại anh chỉ quan tâm đến thành tích của em gái mà thôi: “Em xếp thứ mấy?”
“He he , kia còn dùng nói, khẳng định là thứ nhất rồi!”
Tại Tại cười he he, khoe khoang đến mức cái đuôi nhỏ vô hình phía sau cũng nhướng lên.
“Giỏi quá.” Ninh Hàn cổ động khích lệ em gái.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại đổi giọng nói đùa: “Nghe nói tiền thưởng của cuộc thi lần này rất phong phú nha! Thế nào? Anh cả đối với em tốt như vậy, Tại Tại nhận được tiền thưởng rồi có nên làm gì đó hay không?”
“Anh cả muốn em làm thế nào?” Tại Tại có chút ngốc hỏi.
“Cái này phải do em chọn rồi, nếu anh nói ra thì không còn ý nghĩ gì nữa.” Ninh Hàn cố ý xem em gái sẽ phản ứng như thế nào, cũng không chịu ám chỉ cho cô một chút nào.
Tại Tại nghe vậy, khó xử mà gãi đầu, suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra nên tặng quà gì cho anh cả.
Hơn nữa tặng cho anh cả, rồi anh trai khác, bao gồm cả ba ba, mẹ, bà nội, bác cả đều phải tặng, bằng không bọn họ sẽ ghen hoặc là không vui.
Từ nhỏ đến lớn, dù là cố ý hay là vô tình đều ở giữa được cả nhà tranh nhau cưng chiều, bồi dưỡng Tại Tại một bậc thầy về cân bằng, tâm mệt mà thở dài, cũng lười suy nghĩ, dứt khoát nói: “Chờ đến lúc đó khi em nhận được tiền thưởng, sẽ tặng mọi người một bao lì xì lớn, mọi người thích mua cái gì thì mua cái đó đi.”
Đây là phương thức giải quyết trực tiếp đơn giản mà lại thô bạo.