Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-09-02 21:06:35
Lượt xem: 92

Đội ngũ chờ nhận thịt heo xếp hàng khá dài dài.

Mọi người đều yên lặng mà xếp hàng, không dám ầm ĩ, càng không dám chen hàng, bởi vì thôn trưởng vừa nói, nếu nhà ai là dám chen hàng, sẽ không cho nhận thịt heo.

Tuy rằng biết rõ ràng đây chỉ là một câu đe dọa, nhưng đến cuối cùng vẫn đạt hiệu quả như mong đợi.

Quanh năm suốt tháng ai cũng cũng chỉ có một cơ hội lần này có thể nhận thịt, ai cũng không dám lấy thịt đi đánh cuộc, cho nên bọn họ phải yên lặng xếp hàng.

Bà Ninh đến bên xong đang đun huyết heo nhìn chằm chằm, đợi một lúc cho huyết heo đông lại thì lấy huyết heo.

Tiểu Tại Tại được mẹ ôm vào xếp hàng nhận thịt heo.

Bé mở to một đôi mắt to trong veo, nhìn người đứng ở đầu hàng đang vui vẻ vội vàng về nhà với thịt heo, sau đó lại nhìn Văn Kì phía cách đó không xa đang nhìn bọn họ.

Tuy mẹ nói không cần quan tâm tới chị ấy, nhưng bé vẫn rất tò mò.

Ai kêu đối phương luôn là muốn xoát điểm tồn tại, ngẫu nhiên còn nhìn bé bằng ánh mắt còn tràn ngập đồng tình, giống như ngay sau đó bé lập tức chết, chọc đến Tại Tại không được tự nhiên.

Bé bĩu môi, có chút phiền muộn.

Rất muốn kêu chị gái kia đừng nhìn bé nữa, bé bị xem đến mức có điểm khó chịu, đột nhiên lại cảm thấy cùng chị ấy nói lời này không tốt lắm, cũng chỉ có thể đem đầu nhỏ chôn ở trong lòng mẹ, không cho đối phương xem.

Bộ dáng khó chịu của con gái như thế nào Tô Hân Nghiên không phát hiện?

Cô ôn nhu mà nhẹ nhàng vỗ hài tử, một đôi mày liễu hơi hơi nhăn lại, đã có chút tức giận.

Lúc đầu muốn coi người ta là không khí, nhưng cô gái ấy luôn khiến con cô khó chịu như vậy, cô cũng không ngại cùng đối phương lĩnh giáo một chút cái gọi là người đàn bà nông thôn vừa đanh đá lại còn không nói lí.

Dù sao ở trong mắt đối phương, cô chính là mẹ kế ác độc.

Cứ để cô làm nhân vật phản diện trong một thời gian.

Một bước chân tiến gần lại, giọng nói của thiếu niên khó chịu vang lên: “Cô là ai? Sao cô luôn nhìn chằm chằm em gái tôi làm gì? Chả nhẽ cô định làm chuyện xấu gì?”

“Tôi…… không phải…… Tôi không có……”

Ninh Hàn đột nhiên xuất hiện làm Văn Kì hoảng sợ, càng sợ hơn khi thấy gương mặt hung thần sát khí của anh.

Kết quả không chú ý, vướng phải một cục đá, cả người mất cân bằng, ngã về phía sau, đau đến mức khiến cho cô khóc.

Bị biến cố bất thình lình dọa, cả người Ninh Hàn nhảy ra sau giữ một khoảng cách thật lớn, giơ đôi tay lớn tiếng nói: “Tôi không chạm vào chị ấy!”

Bộ dáng như sợ người ta sẽ ăn vạ.

Tô Hân Nghiên giật giật khóe miệng, nhịn xuống ý muốn cười.

“Tiểu Hàn.” Cô gương giọng gọi con cả tới: “Con ở nơi nào làm gì, còn không mau lại đây trông em gái giúp mẹ.”

“Dạ.” Nghe mẹ gọi, Ninh Hàn lập tức chạy đến trước mặt Tô Hân Nghiên, duỗi tay bế em gái lên.

Tiểu Tại Tại thay đổi cánh tay của bé và có ý thức điều chỉnh đến một vị trí thoải mái hơn, một tay ôm cổ anh trai , tay kia chỉ ra phía trước và nói: “Anh chúng ta đi đằng trước xem đi.”

Bé thấp quá, từ nãy đến giờ chưa được xem người ta g.i.ế.c heo đâu.

Tò mò đến mức đáy lòng như bị mèo con cào loạn lên.

“Được rồi, đi thôi!” Ninh Hàn ôm em gái, đi nhanh tựa như ngựa phi hướng về phía trước, làm cho Tiểu Tại Tại cười ha ha không ngừng, khiến cho không ít người lớn trong thôn nhìn với ánh mặt thiện ý.

“Chị Tô, cảm tình hai anh em nhà chị thật tốt a, không giống hai cái đồ Hỗn Thế Ma Vương nhà em, ba ngày thì hai này phải đánh lộn, khiến em phiền đến mức phải vác chổi đánh cho trận mới ngoan ngoãn lại được.” Đứng trước Tô Hân Nghiên-một người phụ nữ họ Lý hâm mộ nói.

Cô gả vào Trần gia thôn tám năm, sinh một trai một gái, kết quả hai cái đều nghịch ngợm thích gây sự chuyện, giống hệt như quả pháo nhỏ, không hợp nhau cái là lại đánh nhau, mỗi ngày đánh nhau làm ầm ĩ, vợ chồng bọn họ liên thủ cũng không quản được hai con của nợ kia.

Thế cho nên mỗi khi cô nhìn thấy anh chị em nhà người khác hòa thuận, ngăn không được mà hâm mộ.

Thôn nhỏ không có bí mật.

Tô Hân Nghiên cũng biết chút chuyện nhà chị dâu Lý này, nàng khẽ cười cười, cũng không ngại cùng đối phương nói về cách giúp cho bọn nhỏ bớt nháo.

“Trẻ con mỗi ngày đều có sức lực gây rối, chủ yếu là vì quá nhàn, vậy thì mình tìm việc cho chúng làm, ví dụ như cho chúng làm bài tập mà thầy giáo giao về nhà, chúng sẽ vội vàng học tập, không còn thời gian đi gây phiền phức nữa?”

Đây là tất cả kinh nghiệm của cô, cũng không ngại mà truyền thụ cho người khác.

“Hay.” Được Tô Hân Nghiên chỉ điểm, chị dâu Lý nắm tay trái lại vỗ vào lòng bàn tay phải, đột nhiên nhận ra.

Vừa vặn Thiết Trụ cùng Ni Nhi nhà cô cũng tới tuổi đi, vậy thì dứt khoát cho tụi nó đi học.

Kỳ thật vốn dĩ cô chỉ tính toán cho Thiết Trụ đi học một mình, rốt cuộc tương lai con gái đều là phải gả cho người ta, đưa đi học cũng chỉ tốn tiền, không bằng giữ lại trong nhà, có thể giúp đỡ làm công điểm.

Nhưng chị dâu Lý lại nghĩ, chỉ bằng cái tính cách thích gây chuyện kia của con gái mình, nếu nhìn thấy anh trai có thể đi học mà mình không thể, khẳng định sẽ lại gây chuyện, vì sự thanh tịnh trong nhà, vẫn nên đem con bé cùng đưa đi trường học thôi.

Đơn giản vì nhà cô có khả năng, không chỉ có thể làm việc tốt, còn có tay nghề mộc, có thể kiếm công điểm dư thừa trợ cấp gia dụng.

Cho hai đứa nhỏ đi học cũng trong khả năng.

Tô Hân Nghiên hoàn toàn không biết, trong lúc vô tình một câu chỉ điểm của chính mình, có thể thay đổi vận mệnh của một bé gái.

Đương nhiên nếu cô biết, chắc chắn sẽ cảm thấy vui vẻ.

Rốt cuộc cô cũng coi như là làm một chuyện tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-50.html.]

“Anh lại gần vào một chút, Tại Tại không thấy rõ.” Tiểu Tại Tại đang hướng anh trai mình ôm bé tìm một nơi có tầm nhìn tốt để xem người ta g.i.ế.c heo.

Ninh Hàn lại không muốn lại gần.

Đằng trước mùi m.á.u tươi nồng đậm, còn hỗn tạp một ít mùi vị không thể nói.

Bản thân anh thì không sợ, nhưng anh lo lắng em gái mềm yếu sẽ bị mùi này làm cho nghẹt mũi.

Đương nhiên, anh không thể nói trắng như vậy, bằng không Tiểu Tại Tại khẳng định sẽ không nghe lời, cho nên anh cố ý làm bộ dáng ‘ yếu đuối mong manh ’, khó chịu nói: “Chúng ta liền ở chỗ thôi được không? Phía trước quá hơi, anh không thích.”

Tiểu Tại Tại chỉ nhìn về phía trước, không nhìn thấy mặt anh trai.

Chờ khi bé quay đầu lại , cũng chỉ nhìn thấy dòng chữ 【 không muốn qua đó 】đi qua, cho rằng anh trai thật sự khó chịu, lập tức hiểu chuyện nói: “Chúng ta không đi, đi lại chỗ mẹ thôi.”

Nhắc tới mẹ, Tiểu Tại Tại đột nhiên nghĩ đến chị gái bé không thích kia.

Khuôn mặt nhỏ nhíu lại, nhịn không được lay đầu anh trai, khiến anh cúi đầu xuống, thì thầm bên tai anh.

Tiểu Tại Tại thông minh giấu đi khả năng đọc tâm thuật của mình, chỉ nói chị gái kia cứ nhìn chằm chằm Tại Tại cùng mẹ nhưng ánh mắt lại rất xấu, như người xấu ấy.

Cuối cùng, lại làm một câu.

“Chị gái kia còn thích anh trai đó, muốn làm chị dâu Tại Tại, nhưng mà Tại Tại không thích chị ấy.”

Ngụ ý là: Hôn sự giữa hai người em không đồng ý, anh cứ liệu mà làm.

Cũng không biết bé con nghĩ nhiều như vậy.

Ninh Hàn: “……”

Chợt biết được tin tức cái tin tức khủng bố này, mặt anh chưa kịp đỏ khi có người thích mình, ngược lại cảm thấy cả người nổi da gà, nhịn không được còn run run.

“Thật là ha.”

Đối với một nam sinh chả biết gì về tình yêu, biết được có một người hơn tuổi thích, cảm thấy thẹn nhiều hơn là thẹn thùng.

Đặc biệt Ninh Hàn còn là một thẳng nam.

Anh chỉ cảm thấy cô gái kia đầu óc có bệnh, lại thích một người kém tuổi.

Tiểu Tại Tại sau khi đọc được tâm tư của anh trai: “……”

Thì ra chị gái kia là bị bệnh sao?

Bé ngây thơ mờ mịt mà nỗ lực lý giải tâm tư của anh trai.

Ôn Kỳ hoàn toàn không biết chính mình không thể thành trong việc lược, còn nhận được sự phản cảm của đại lão, cô ta được một thanh niên tri thức đỡ đi khập khiễng.

Bây giờ cô ấy xấu hổ đến mức không muốn ở lại đây và bị coi như một trò đùa.

Tô Hân Nghiên tới sớm, chỗ cũng gần, rất mau liền đến phiên nhà bọn họ nhận thịt heo.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên cạnh một tiểu nãi âm đã nhanh nhẹn: “Bác bác, cho nhà chúng cháu nhiều thịt mỡ nha.”

Tiểu Tại Tại khi nhìn thấy mẹ tới phiên nhận thịt nhanh thúc giục anh cả ôm bé lại đây.

Đừng nhìn tiểu gia hỏa còn nhỏ tuổi, bé biết, thịt heo phải chọn nhiều mỡ mới tốt.

Thịt mỡ không chỉ có có thể lọc mỡ, sau đó còn có tóp mỡ giòn rụp, so thịt nạc có lời nhiều hơn.

“Bé con này thật đáng yêu, cháu là con gái nhà ai thế?” Trần Nhất Đao giương mắt thấy nói chuyện với mình là một bé gái xinh đẹp trắng trẻo không nhịn được vài phần yêu thích.

Khuôn mặt có chút dữ tợn, lại nổi lên gân guốc, nụ cười tưởng là ôn nhu thực ra cũng giống như con sói lớn xấu xa hung dữ cười với con cừu nhỏ, rất đáng sợ.

Phía sau có một đứa trẻ đi theo trưởng bối nhà mình lại đây nhận thịt heo nhìn thấy một màn này, dọa khóc.

Nhưng Tiểu Tại Tại xem người chưa bao giờ xem mặt ngoài.

Bé chỉ nhìn vào nội tâm của người khác.

Nhìn ra vị bác trai trước mắt đối với bé tràn ngập thiện ý, bản thân cũng là người tốt, Tiểu Tại Tại cũng đối với đối phương ngọt ngào cười, nãi thanh nãi khí nói: “Tại Tại là con gái của mẹ.”

“Nha, thật thông minh.” Khó được gặp được một đứa trẻ không sợ mình, Trần Nhất Đao đáy lòng đối Tiểu Tại Tại yêu thích không thôi.

Anh ta giơ d.a.o lên và cắt một miếng thịt mỡ và một miếng lớn mỡ và bì lợn cho nhà họ Ninh, anh ta cũng lấy một nửa cái bụng lợn, một đoạn ruột lợn và hai chiếc xương lợn đưa cho Tô Hân nghiên.

Lo lắng Tô Hân Nghiên sẽ không xử lý nước, nhưng tốt bụng nhắc nhở: "Em dâu này, đừng nhìn ruột này hôi hôi, đem về lấy một chiếc đũa xọc vào lật lại, rửa sạch với muối thô, dùng dưa cải xào, sau đó cho ít gia vị vào, sẽ rất thơm. "

Tô Hân Nghiên đương nhiên biết các cách xử lý đó.

Tuy nhiên, cô sẽ không bao giờ từ chối lòng tốt của người khác.

“Cảm ơn anh Trần.” Tô hân Nghiên cất thịt vào giỏ đạy vải lên xách về.

Bà Ninh bên kia cũng nhận được huyết heo thuộc về nhà bọn họ, cho vào chậu.

Người một nhà vui vẻ mà dẫn theo một đống lớn thịt về nhà.

Chuẩn bị đêm nay làm một bữa lớn!

Loading...