Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 510
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:50:04
Lượt xem: 23
Tuy nhiên người giúp đỡ có thể không là Tại Tại, Ninh Hiên bên cạnh đang ngẩn người cũng được, chỉ là bên trong có chút tâm tư nhỏ của Cố Diệp Chu.
Việc này thì anh không thể nói rõ.
Hiện tại anh không nên khiến cho Ninh gia cảnh giác.
Tại Tại không nhận thấy được tâm tư nhỏ của Cố Diệp Chu, nghe anh vừa nói như vậy, trực tiếp gật đầu đáp ứng: “Được, nhưng mà không biết ngày nào anh đưa ông Cố đi kiểm tra, nếu ngày đó em đi học, vậy khả năng không đi được.”
Ông cụ Cố đối xử với cô khá tốt, điểm này Tại Tại rất vui lòng giúp.
“Yên tâm, anh chắc chắn sẽ chọn ngày nghỉ.”
Nghe thấy Tại Tại đáp ứng, trong lòng Cố Diệp Chu vui vẻ, trên mặt lại còn phải khắc chế, tận lực lấy ra thái độ bình thường trả lời.
Kỳ thật anh và ông nội anh vào ngày nghỉ cũng không có thời gian rảnh rỗi, thậm chí còn có đôi khi ngay cả ngày nghỉ cũng phải ở lại bệnh viện tăng ca, tất cả đều là người bận rộn.
Cho nên có thể vào dịp này rút thời gian đưa ông nội đi kiểm tra sức khỏe được, Cố Diệp Chu cũng là trả giá rất lớn.
Tại Tại cùng Cố Diệp Chu sau khi thương lượng xong về hành trình này, quay đầu phát hiện anh ba nhà mình đang nhìn chằm chằm vào hư không nơi nào đó phát ngốc, hai mắt mê ly, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, còn thường thường mà cười ngây ngô một tiếng, không nhịn được ghét bỏ nói: “Anh động dục à?”
“Đi đi đi, động cái gì mà dục, dùng từ cho chính xác vào, người ta gọi đây là yêu.”
Ninh Hiên thẹn thùng ' đưa ' cho bả vai em gái một cái nắm tay ' nhỏ ', sau đó nhảy chân sáo đi lên lầu, bên miệng còn ngân nga đôi ba câu hát.
Thì ra vừa rồi anh phát hiện có một bức thư ở hộp thư trước cửa nhà.
Bên trong là Lan Ỷ viết đáp lại bức thư tình kia của anh.
Ở trên một phong thư tình, Ninh Hiên ngoại trừ việc hàng ngày sẽ thổ lộ ra, còn hẹn cô cùng anh đi xem phim.
Mà bức thư trả lời của Lan Ỷ cũng dùng một tờ giấy màu hồng phấn để viết, nhưng là chỉ có một từ đơn giản: được.
Nhưng chỉ với một chữ này, khiến cho Ninh Hiên lâm vào trong sự ngọt ngào nhộn nhạo, thế cho nên dù ban nãy em gái và Cố Diệp Chu hàn huyên cái gì, anh cũng không có tâm tư đi nghe.
Chỉ lo lần này hẹn hò phải an bài như thế nào.
Đúng rồi, ngày đó anh có thể lấy xe đạp đi đón em ấy.
Ảo tưởng một chút, trên con đường nhỏ, anh đạp xe, chở cô gái anh yêu, làn gió nhẹ, bay bổng với những tràng cười sảng khoái thì quả là một bức tranh đẹp!
Tại Tại sờ sờ phần bả vai vừa bị anh trai ' đưa cho ', vẻ mặt mộng bức.
“Anh ta đánh đau em sao?” Cố Diệp Chu quan tâm hỏi.
“Thật ra không đau lắm.” Tại Tại lắc đầu, biểu tình chút phức tạp: “Chỉ là em không nghĩ tới, mấy người khi yêu rồi sẽ biến thành như thế này, đây cũng quá đáng sợ rồi.”
Nghe thấy Tại Tại có sự kháng cự với chuyện yêu đương, trong lòng Cố Diệp Chu căng thẳng, lại không biết nên nói cái gì, mới có thể đánh mất cái suy nghĩ này của cô.
Nghiêm túc tự hỏi một lát, anh mới cẩn thận lên tiếng: “Thật ra cũng không phải là ai cũng vậy, có thể là tính cách do của Ninh Hiên như thế đi, anh cũng không cảm thấy mấy cặp đôi xung quanh như vậy……”
“Dính người.” Tại Tại bổ sung cho anh.
Cố Diệp Chu: “…… À.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-510.html.]
“Em không thích như vậy, cảm giác không tốt chút nào, hơn nữa người khác nhìn cũng sẽ xấu hổ, hy vọng về sau bạn trai em có thể không dính người như vậy, bằng không khả năng em sẽ cảm thấy anh ta thực phiền.”
Tại Tại lớn mật phát biểu giải thích của bản thân.
“Yên tâm, anh ta tuyệt đối không dính người.” Cố Diệp Chu theo bản năng nói ra.
Vừa dứt lời anh mới ý thức được mình có chút thất thố, vội bù: “Em chọn người, khẳng định là người em thích, đương nhiên cũng sẽ phù hợp với sở thích của em.”
“À à , khẳng định là vậy.” Tại Tại không phát hiện ra sự không thích hợp, còn ở lo phụ họa cho bản thân.
Thấy vậy, Cố Diệp Chu cũng không biết nên cười khổ hay là nên cảm thấy may mắn.
Cười khổ vì em chưa thông suốt ý anh, hay cảm thấy may mắn vì em chưa hiểu.
*
Tại Tại sau khi kiểm tra qua đi không phát hiện có vấn đề gì, liền trực tiếp nộp tác phẩm lên.
Bức tranh này sẽ được lựa chọn bởi ban giám khảo cùng với các tác phẩm từ khắp nơi trên thế giới.
Không biết cuối cùng bức tranh này sẽ đứng thứ hạng nào, dù sao thì cô cũng đã làm hết sức mình.
Có thể nói, bức tranh này, không chỉ vượt qua tất cả những bức tranh phong cảnh trước đây của cô, mà thậm chí còn vượt qua bức tranh vẽ người đẹp nhất của cô một chút.
Vào khoảng khắc mình hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Tại Tại thậm chí không biết, về sau bản thân có thể vẽ ra được một bức tranh tốt như vậy nữa không.
Có lẽ này đã là giới hạn của cô, có lẽ này chỉ là một sự khởi đầu, nhưng chuyện tương lai đâu ai biết được, hiện tại quan trọng nhất chính là ứng phó cửa ải khó khăn tiếp theo.
Thi lấy bằng Tiếng Anh cấp 4.
Kỳ thi Tiếng Anh cấp 4 của họ được lên lịch vào tháng 12, vào một ngày lạnh giá.
Tại Tại thi vào ngày sáng sớm ngày 10 tháng 12, cũng chính là 8 giờ sáng bắt đầu vào phòng thi.
Nói thật một câu, hôm nay đúng là rất lạnh.
Buổi sáng hôm nay khi cô bò ra khỏi chăn dường như đã lấy toàn bộ dũng khí của cả ngày, toàn bộ hành trình rửa mặt mặc quần áo đều run run rẩy rẩy, bị lạnh.
Thi cùng với cô còn có Tống Giảo.
Cô và cô bạn này không cùng phòng thi nhưng lại cùng thời gian thi.
Cho nên hai người có thể kết bạn bị đông lạnh.
“Sao mùa đông năm nay lại lạnh thế nhờ?”
Tại Tại run bần bật nhỏ giọng oán giận, đáy lòng hối hận vì đã đăng kí thi cuộc thi này.
Kì thi Tiếng Anh cấp 4 được tổ chức một năm hai lần, mùa đông một hồi, mùa hè một hồi, thật ra cô có thể chờ đến mùa hè báo danh cũng được mà.
Ít ra thì đổ mồ hôi còn thoải mái hơn là bị đông chết.
Hơn nữa trời quá lạnh, tay bị đông cứng cũng khó mà viết chữ.