Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 524
Cập nhật lúc: 2024-10-23 19:35:11
Lượt xem: 27
Cho nên bác cả dứt khoát chặt đứt những niệm tưởng của những người đó, để cho bọn họ an phận thủ thường cầm số cổ phần trong tay đó sống yên ổn, để tránh tương lai khỏi tranh chấp.
Tại Tại không giống anh hai có thể nhìn thấu triệt như vậy, nhưng cô cũng nhìn thấy được đại khái.
Cho nên sau khi hiểu được, cô không hề chối từ, thành thành thật thật tiếp nhận món quà mà bác cả tặng.
Trên tay Cố Hành tổng cộng khống chế 73% cổ phần công ty .
Có được quyền khống chế tuyệt đối cổ phần.
Ở trong công ty ông là nói một không hai tồn tại, thủ đoạn cường thế đến nỗi làm đối thủ nghe thấy thôi là đã run sợ, người thừa kế mà ông chọn cũng phải giống với ông.
Có thể tưởng tượng rằng sau khi Ninh Hàn nhậm chức, công ty vẫn sẽ nằm dưới sự kiểm soát mạnh mẽ của anh.
Cho nên vì không kéo chân sau của anh, Cố Hành cũng không cho mấy đứa cháu khác nhiều cổ phần.
Chỉ là một người phân 5%, mà Ninh Hàn thì được phân đến 8%, còn lại 50% vẫn nằm trong quyền khống chế của Cố Hành.
Theo biểu hiện của người thừa kế sẽ chia dần cho người này số cổ phần còn lại theo từng đợt.
Đây cũng là bài kiểm tra cuối cùng.
Một khi Ninh Hàn không qua được bài kiểm tra này, như vậy anh cũng đánh mất đi quyền thừa kế.
Rốt cuộc công ty là tâm huyết cả đời của Cố Hành, nói là con của ông cũng không quá, nên ông không có khả năng giao đứa con này cho một người thừa kế không đủ tiêu chuẩn.
Cho nên chặng đường để Ninh Hàn được thừa kế còn dài và xa lắm.
Nhưng anh không thực sự quan tâm đến nó.
Mặc dù không thể kế thừa công ty của bác cả, anh cũng có sự nghiệp riêng của bản thân, kế thừa công ty của bác cả đối với anh mà nói, ngoại trừ việc phải tăng lượng công việc lên, tiền nhiều hơn thì cũng chả còn gì.
Căn bản không biết người thừa kế nhà mình có loại tư tưởng Phật hệ này, Cố Hành thấy bọn nhỏ đều đã đọc xong văn kiện, thì lại thu hồi lại, cho vào túi văn kiện, tính toán sau khi trở về tìm luật sư thực hiện việc chuyển nhượng cổ phần này.
“Cho nên hiện tại anh tính một đêm phất nhanh sao?” Ninh Hiên ngơ ngác hỏi.
5% cổ phần công ty của bác cả, không đề cập tới giá trị của cổ phần, chỉ cần là mỗi năm được chia hoa hồng……
Ít nhất nó đã ở cái cấp bậc trăm vạn!
Lúc này mới vừa tiến vào năm tám chín, vẫn là cái năm mà vạn nguyên hộ đều phi thường thưa thớt, có thể sẽ được mỗi nhà hâm mộ.
Mà mỗi năm được cả trăm vạn thì nó..........
Hơn nữa đây chỉ là chia hoa hồng của mỗi năm, ngẫm lại về sau sẽ có rất nhiều rất nhiều năm, chỉ cần công ty không ngã bế, là anh có thể sẽ luôn được nhận tiền, mặc dù từ nay về sau anh không làm gì nữa, chỉ tiêu xài tiền, cũng có thể mỗi ngày nằm ở trên giường bằng tiền mà ngủ.
Nghĩ thôi đã thấy sung sướng cõi đời này rồi!
“Bang!” Một cái, Tại Tại đánh cho anh ba đang ảo tưởng, khiến thứ này tỉnh lại.
“Ảo tượng gì thế, bác cả cho thì chính là bác cả cho, còn do anh tự nỗ lực kiếm được mới là tiền của anh, dám lười biếng, cẩn thận em mách cho anh hai biết.”
Ninh Hiên: “……”
Cái thứ em gái này chỉ biết giội nước lạnh cho anh trai này xứng đáng bị ném đi.
Mục đích chính của Cố Hành ngày hôm nay là để tế bái ba ba, đồng thời giới thiệu cho ba ba biết người thừa kế mà mình đã chọn, muốn ba ba làm nhân chứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-524.html.]
Nói trắng ra là chính là một loại nghi thức về tâm linh.
Hiện giờ tế bái xong rồi, nghi thức cũng được tiến hành thuận lợi, đoàn người tất nhiên sẽ chuẩn bị rời đi.
Bọn họ cũng không định ở Trần gia thôn qua đêm.
Lúc đến nhà thôn trưởng chào hỏi Ninh Viễn Hàng thậm chí đã nói qua, nếu người trong thôn có yêu cầu, có thể đến đó ở được.
Căn nhà đó cũng coi như là bọn họ tặng cho trong thôn.
Rốt cuộc về sau bọn họ cơ bản cũng không có cơ hội có thể trở lại, căn nhà kia lưu lại cũng vô dụng, với việc để nó hoang phế rớt, cuối cùng biến thành phế tích, còn không bằng quyên góp đi, nhường cho người cần dùng.
Coi như là một cách trả ơn những năm mà thôn đã chiếu cố bọn họ.
Trước khi xuống núi, Tô Hân Nghiên còn kiểm tra khắp nơi một chút, xác nhận bọn họ không để lại chút tai họa mồi lửa nào, sau đó mới dám đi về.
Lúc đến đã hơn 10 giờ sáng, khi tế bái ông cụ Ninh xong cũng đã rơi vào khoảng 4-5 giờ chiều, còn may là đến 7 h thì xe buýt mới ngừng nên bọn họ vẫn có thể về được.
“Chúng ta nghỉ ngơi một đêm tại đây rồi sáng mai phải về thủ đô ngay sao?” Tại Tại hỏi mẹ.
“Ừm, còn phải vội vàng trở về ăn tết nữa đó.” Tô Hân Nghiên nói.
Ngoài việc về đón Tết, họ cũng phải gấp rút quay trở lại công việc.
Dù là công ty nào đi chăng nữa thì khoảng thời gian trước Tết hẳn là lúc bận rộn nhất, bọn họ có thể rút ra được thời gian tới đây tế bái ông cụ Ninh đã không dễ dàng gì rồi.
Sau khi về, có khả năng nhiều người sẽ phải tăng ca khá lâu mới được nghỉ trước Tết.
Tô Hân Nghiên không muốn ăn mừng năm mới. Mọi người đang vui chơi và cô ấy vẫn đang làm việc. Điều đó sẽ quá đau khổ.
“Bộ phim con viết kịch bản sẽ chiếu vào Tết Âm Lịch năm nay, đến lúc đó cả nhà chúng ta tới rạp chiếu phim xem đi.”
Ninh Hiên thừa dịp người cả nhà đều ở đây, vội vàng tuyên truyền bộ phim của mình.
Tuy rằng anh chỉ là phó đạo diễn, nhưng bộ phim này là do anh viết kịch bản nên cũng coi như là tâm huyết của anh.
“Được.” Ninh Hàn là người thứ nhất đáp ứng.
Tại Tại là người thứ hai gật đầu, những người khác cũng liên tiếp lên tiếng.
Không nói trong lúc Tết Âm Lịch, mọi người tất nhiên là rảnh, mà đây lại là bộ phim của người nhà, dù có bận đến mấy cũng phải rút thời gian tới xem.
Cũng giống như bộ trước.
Tuy nói lễ chiếu đầu cả nhà không thể tham dự được hết, nhưng xong việc bọn họ vẫn mua vé đến rạp xem, chiêm ngưỡng thành quả của Ninh Hiên.
Chỉ là lúc bọn họ đi không giống nhau.
Tô Hân Nghiên thì cùng với Ninh Viễn Hàng mượn cơ hội này hưởng thụ thế giới của hai người, thuận tiện dưới đáy lòng phàn nàn về hiệu ứng đặc biệt của các bộ phim thời đại này.
Ninh Hàn thì hẹn bạn bè đi xem.
Tại Tại là người nhiệt tình nhất, đi xem đến hai lần.
Bởi vì ngoại trừ các cô bạn cùng phòng, cô còn phải bồi Diệp Mậu Thu và Lưu Nhân Nhân nữa
Bằng không hai người này chắc chắn sẽ dỗi cô cho mà xem.