Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 530
Cập nhật lúc: 2024-10-24 15:07:22
Lượt xem: 11
Ninh Hiên càng tuyệt hơn, anh lấy ra một cái áo khoác màu đỏ, đang muốn tròng lên người anh hai: “Anh hai, đây chính chiếc áo mà em đặc biệt mua cho anh đó, anh thử xem xem, thấy có hợp hay không?”
“Không cần.”
Ninh Hàng lạnh nhạt cự tuyệt cái bộ đồ đỏ rực kia của em trai: “Trong nhà có mở máy sưởi, sẽ nóng.”
Tuy là nói như vậy, nhưng động tác quàng khăn lên cổ của em gái thì anh lại không cự tuyệt, còn hơi hơi cúi đầu, để em gái đeo khăn cho anh tiện hơn.
“Anh phân biệt đối xử!” Ninh Hiên tức giận bất bình.
“Ừ đó.” Ninh Hàng đáp lại một cách đương nhiên.
Anh chính là phân biệt đối xử đó thì làm sao nào?
Rốt cuộc đây chính là chiếc khăn do chính em gái đan cho anh, phần tâm ý này anh nhất định phải nhận.
Đến nỗi áo khoác của em trai…
Quá xấu, anh không thích mặc cũng bình thường.
“Ba người các con xong chưa nào, chạy nhanh xuống dưới hỗ trợ mẹ, trong nhà còn có một đống chuyện phải làm nữa, đừng có mà lười biếng a.” Dưới lầu truyền đến tiếng la của Tô Hân Nghiên, mà người Tại Tại vội vàng lên tiếng đáp lại, sau đó cùng nhau đi xuống lầu.
Mới vừa xuống lầu, Tại Tại liền kinh ngạc.
Chỉ thấy trong phòng bếp người bận rộn thì nhiều hơn một bà cụ Ninh, mẹ chồng nàng dâu hai người vừa làm cơm rồi còn nói nói cười cười, tiếng cười sung sướng kia dù cho mấy người ở ngoài phòng bếp như bọn họ cũng nghe thấy rõ ràng.
Mà ba ba cô thì đang cầm giẻ lau, đang ở trong phòng khách cần cù chăm chỉ lau cái bàn, lau bình hoa, lau các loại đồ vật.
Xem tư thế này, là muốn tiêu diệt hết mọi ngóc ngách bụi trong nhà sao? “Ba, mọi người đang làm gì vậy?” Ninh Hiên đối với cảnh tượng trước mắt này tỏ vẻ mê mang, còn có một chút khiếp sợ.
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, vị khách này đến tột cùng là ai, mà có thể khiến cả nhà biến thành cái dạng này vậy hả?
“Anh cả các con muốn dẫn bạn gái của anh ấy về nhà ăn bữa cơm, nên là…… ba ba thấy nhà của chúng ta có chút loạn, nên muốn dọn dẹp một chút, đừng để cho cô gái nhà người ta bước vào lại không thích.”
Ninh Viễn Hàng một bên lau bình hoa một bên cười đáp lại.
Có thể thấy được tâm tình của anh thực sự rất tốt, ngay cả vết nhăn ở khóe mắt cũng hiện ra rồi.
Bình thường anh là kiểu người nghiêm túc đứng đắn, ngày thường bọn Tại Tại rất ít khi nhìn thấy ba ba cười đến mức đó.
Xem ra thấy con trai sắp thành gia lập nghiệp, thật sự có thể làm cho ba mẹ vui vẻ.
“Mọi người đều sớm biết anh cả dẫn bạn gái về nhà rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-530.html.]
Ninh Hiên luôn không linh quang, thì giờ khắc này cũng phải thông suốt, vừa thấy anh hai và em gái khi nghe thấy ba ba nói, đều có vẻ mặt bình tĩnh, một bộ dáng ‘ quả nhiên là như thế ’, tức khắc liền bất mãn.
Sao chuyện lớn như thế này, cả nhà cũng chỉ có mình anh không biết?
“Đoán được.” Tại Tại và anh hai trăm miệng một lời mà nói.
Cho nên không phải là do bọn họ cố ý giấu giếm, mà là do Ninh Hiên quá trì độn, nên mới không biết sự khác thường của trưởng bối là từ đâu ra.
Ninh Hiên: “……”
ý nói anh ngốc đó hả?
hai anh em đang ở phòng khách trò chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh, là tiếng của ô tô.
Tô Hân Nghiên trong phòng bếp tinh tai nghe thấy thanh âm này, vội vàng cởi bỏ tạp dề trên người xuống, lại sửa sang cho đầu tóc chỉnh tề lại, cần phải có tư thái đoan trang ưu nhã đi ra gặp con dâu cả tương lai của cô.
Động tác của bà cụ Ninh cũng không khác gì với con dâu, bà cụ còn thuận tay lấy ra một đĩa trái cây, cùng nhau bưng ra đãi khách.
Mẹ chồng nàng dâu hai người vừa đi đến phòng khách, lại thấy ba đứa nhỏ thì thiếu một đứa, không khỏi nghi hoặc nói: “Tại Tại đâu?”
“Con bé nói đi đón anh cả, rồi sau đó chạy ra đi.”
Ninh Hiên loạn không hình tượng mà nằm liệt ngồi ở trên sô pha, duỗi tay chỉ ra hướng cửa.
“Đứa nhỏ này, cũng không sợ dọa người ta à.” Bà cụ Ninh nói thầm một tiếng, chỉ cảm thấy cháu gái là đang tò mò bạn gái của anh cả như thế nào, cho nên gấp không chờ nổi mà chạy ra đi xem.
Bà đến bên cạnh sô fa, đặt đĩa trái cây thơm ngon mọng nước lên bàn trà, sau đó giơ tay đánh cho cháu trai nhỏ một chút, ghét bỏ nói: “Lên, ngồi không ra ngồi, trong chốc lát khách mà vào thấy được thì không khác gì cái trò cười cả.”
“Chê cười?” Ninh Hiên không phục mà ngồi thẳng đứng dậy, đôi tay đặt ở bên mặt, làm ra một đóa hoa, hướng về phía bà nội vứt cho một cái mĩ nhãn: “Bà đã từng thấy qua có mỹ nhân nào như cháu bị chê cười chưa?”
Bà cụ Ninh bị cháu trai nhỏ trêu buồn cười, nhẹ nhàng vỗ vào đầu gối anh, nhưng cũng không nói anh nữa.
Ngoài cửa, Tại Tại đang cong eo, nghiêng đầu nhìn vào trong xe của anh cả.
Không đợi cô thấy rõ người bên trong, cửa kính đột nhiên được hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc ở bên trong.
“Chị Bạch, thật sự là chị này!” Tại Tại kinh hỉ nói.
Nhưng khi nghe cô nói như vậy, Bạch Hinh lại có chút buồn cười: “Không phải chị thì còn có thể là ai?”
“Không đúng không đúng, em đâu có ý tứ này.” Ý thức được bản thân lỡ miệng, Tại Tại vội vàng lắc tay, hoảng loạn giải thích.
“Không có việc gì, chị cũng chỉ đùa em thôi.”
Thấy Tại Tại thật luống cuống, Bạch Hinh buồn cười mà an ủi cô.