Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 539
Cập nhật lúc: 2024-10-24 16:37:47
Lượt xem: 12
“Chúng ta sẽ đi đâu chơi nhỉ?” Ăn xong cơm, Quý Tử Nhiên lòng tràn đầy chờ mong hỏi Tại Tại.
Tại Tại thì lại lâm vào mê mang.
“Không biết a.”
Dường như cảm thấy câu trả lời này quá vô trách nghiệm, Tại Tại dừng lại một chút, lại nói thêm một câu: “Anh muốn đi đâu chơi?”
Thật ra cô cũng không biết nên dẫn anh chàng này đi đâu chơi mới tốt được.
Tuy nói đã ở bên Thủ đô này sinh sống rất nhiều năm, nhưng hàng ngày Tại Tại cũng ít khi đi chơi.
Bình thường chỉ hay đi mấy nơi như nhà , trường học, nhà của giáo sư Lâm.
Căn bản không có nơi nào thú vị cả.
Có duy nhất một điạ điểm du lịch cô từng tới, cũng chính là Vạn Lý Trường Thành, hơn nữa cái ngày đi leo đó, lúc trở về cô chỉ lo vẽ tranh, căn bản không có thời gian hay tâm tình để ngắm cảnh.
Bây giờ nhìn lại, để cô nói ra phong cảnh lúc đó như thế nào, thật ra Tại Tại cũng nói không rõ.
“Chúng ta tùy tiện đi ra ngoài đi dạo đi, anh muốn đi thăm quan một số kiến trúc đặc biệt ở Thủ đô.” Bản năng của nhà thiết kế đóng một phần nào đó, làm Quý Tử Nhiên chỉ muốn xem những thứ mà bản thân cảm thấy hứng thú.
“Cái này thì đơn giản, mấy thứ đặc sắc nhất ở Thủ đô này phải nói đến mấy ngõ nhỏ.” Yêu cầu của anh bạn này không khó, Tại Tại lập tức vỗ n.g.ự.c bảo mình nhất định sẽ dẫn anh đi chơi cho đến khi hết vui thì thôi.
Sau khi thống nhất về nơi đi, hai người đứng dậy và đi ra ngoài.
Phương tiện giao thông chính là cái xe còn lại duy nhất trong Ninh gia là xe đạp.
Những chiếc xe đạp mua trước đây bị bỏ lại ở căn nhà trong khu kí túc của xưởng máy móc không thể mang theo , năm trước lúc về nhà đó, đều bị Ninh Viễn Hàng tặng ra ngoài hết rồi.
Dù sao nhà bọn họ giữ xe đạp lại cũng không có chỗ để dùng, hơn nữa mấy chiếc xe đó cũng để lâu rồi, đã bị rỉ sắt hư rớt, còn không bằng nhân lúc nó chưa bị hỏng hóc nặng nề không sửa được thì tặng ra ngoài tạo ân tình, cũng coi như là làm tròn trách nhiệm cuối cùng của nó.
“Anh đạp xe hay là để em đạp xe?” Tại Tại một bên dắt xe đạp ra, một bên hỏi.
“Tốt nhất là để anh đi, chỉ với cái thân hình nhỏ nhắn này của em, anh sợ là chưa đi được mấy mét đã ngã rồi.” Quý Tử Nhiên duỗi tay cầm lấy đầu xe, nhưng Tại Tại không chịu cho anh: “Đừng có mà coi thường em, sức lực của em hơi bị lớn đó.”
Cô không nói dối.
Tại Tại thậm chí có thể bế được Tống Giảo người nhẹ thứ hai trong kí túc xá lên, còn nhẹ nhất thì là cô.
Hai người còn lại bị giới hạn về trọng lượng của khung xương, nên không hề nhẹ một chút nào.
“Vậy là em muốn lai anh sao?” Quý Tử Nhiên nhìn Tại Tại rơi vào trầm tư
“Đúng rồi đó.” Tại Tại gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt nhìn Quý Tử Nhiên phát sáng, đang trông mong anh đáp ứng.
Sau khi cô học đạp xe đạp xong, chưa bao giờ được lai người khác.
Khi ngồi chung xe đạp với người khác, đều là người ta lai cô, nên chưa từng được trải nghiện cảm giác lai người bao giờ, năm nay khó có được thời cơ tốt, Tại Tại tất nhiên sẽ không bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-539.html.]
Cho nên mặc kệ Quý Tử Nhiên có đồng ý hay không.
Hôm nay anh đều phải cho Tại Tại lai, hiện tại nói như thế này không phải là dò hỏi ý kiến của anh, chỉ là thông báo bình thường mà thôi.
Quý Tử Nhiên nghĩ nghĩ, cảm thấy tâm nguyện này của cô bạn nhỏ cũng không có khó khăn gì, nên đã vung tay đầy sảng khoái đáp ứng cô!
“Được rồi, vậy nhưng em phải cẩn thận chút nhé, đừng có mà làm anh ngã.”
Tại Tại đều còn chưa lên xe, Quý Tử Nhiên đã tự giác ngồi lên ghế sau xe dùng đôi chân dài để chống.
“Yên tâm đi, bảo đảm không để anh bị sứt mẻ tí gì đâu.”
Thấy anh đồng ý, Tại Tại vội vàng một bên lên xe một bên cam đoan.
Kết quả……
Chân trước cô vừa mới cam đoan một cách tốt lành, sau lưng đi đánh chân trống xe lên, mất đi chống đỡ, hai người thiếu chút nữa đã ngã ra đường rồi.
Còn may là Quý Tử Nhiên sớm đề phòng cô, hai chân đã chuẩn bị tư thế giữ khi có nguy cơ, mới có thể kịp thời chống đỡ xe, để tránh việc hai người chưa kịp xuất trận đã bị thương.
“Được không vậy hả chị gái?” Quý Tử Nhiên nghi ngờ nói.
“Đây chỉ là ngoài ý muốn.” Tại Tại nỗ lực biện giải.
Lúc này cô sử dụng nhiều sức lực hơn, nỗ lực đạp xe, tuy rằng mở đầu phải đạp hết sức, nhưng rốt cuộc vẫn có thể ổn định.
Hai người chậm rì rì đạp xe đạp ra cửa, mới ra bên ngoài cửa sắt của Ninh gia, là một con đường nhỏ xuống dốc, xe tăng tốc không tự chủ được.
Vừa vặn lúc này, Tại Tại thấy phiá xa xa đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, làm cô sợ tới mức kinh hãi mở to hai mắt, vội vàng hô to: “Tránh ra tránh ra, mau tránh ra, A A A... Á Á Á...!”
Khi người lái xe bị kinh hách, rất dễ dàng làm mất ổn định xe.
Hơn nữa phía sau Quý Tử Nhiên quá nặng, đằng trước đầu xe quá nhẹ, vốn đã rất khó ổn định đầu xe, lúc này lại mất khống chế, hoặc là té ngã hoặc là đ.â.m người, trên cơ bản không còn lựa chọn nào khác.
“Oa đi!”
Quý Tử Nhiên ở phía sau cũng sợ hãi, mải miết dùng chân để giúp xe ổn định nhưng do đường xuống dốc nên xe không thể ổn định, cứ thế lao ra ngoài như thường lệ.
Mắt thấy sắp đ.â.m người.
Trong lúc nguy cấp này có một thân ảnh đột nhiên lao ra, chặt chẽ giúp đỡ bọn họ giữ đầu xe lại!
Chiếc xe dừng lại trước mặt người qua đường một cách kinh hoàng, cách đó một đoạn, cũng không tông trúng ai, nhưng cả ba người Tại Tại vẫn đứng thành hàng ngang, cúi đầu vì xấu hổ, bị bác gái đang chuẩn bị đi chợ mua thức ăn mắng cho một trận.
“Người trẻ tuổi hấp tấp bộp chộp, lần sau đạp xe phải chú ý hơn, may cho các cháu là gặp được bác tình tình tốt, nên không so đo với mấy đứa, nhưng lần sao không biết có gặp được may mắn như vậy không, biết chưa?”
“Đã biết.”
Ba người trăm miệng một lời mà hèn mọn xin lỗi: “Thực sự xin lỗi.”