Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 547
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:26:26
Lượt xem: 21
Bà giảm tốc độ và nói tiếp: "Kết quả của cuộc thi quốc tế này sẽ được công bố trong vòng ba đến năm ngày. Khi đó, tên tuổi của em sẽ lan truyền rầm rộ ở giới nghệ thuật trong và ngoài nước, ngay cả những người bình thường cũng bắt đầu biết đến tên tuổi của em, mà điều đó sẽ mang lại cho em không chỉ là chiếc cúp giải nhì và tiền thưởng 5.000 đô la Mỹ, đó còn là danh tiếng vang dội và nhiều lợi ích hơn đi kèm với nó. "
Sau khi nói một hơi dài, giáo sư Lâm dừng một chút, để lại thời gian cho đồ đệ tự hỏi.
Chờ đến khi cô tự hỏi gần xong, bà mới tiếp tục nói: “Cô hi vọng em có thể hiểu, một người quan trọng nhất chính là giữ vững ý định ban đầu, thế giới phồn hoa bên ngoài rất đẹp, nhưng chỉ cần nhìn thôi, ngàn vạn lần đừng để bị lạc vào trong đó, một khi ý định ban đầu của em bị lung lay, thì em cũng không còn lại em nữa, em có hiểu ý của cô không?”
“Em hiểu.” Tại Tại nghiêm túc gật đầu, còn nói thêm một câu vui đùa.
“Cô đừng lo lắng, em sẽ không bao giờ bị những thứ như tiền tài danh vọng ở ngoài làm hoa mắt, tuy rằng em cũng thích tiền, nhưng những người đó dù có nhiều tiền như thế nào, cũng không nhiều bằng bác cả và anh cả của em được?”
Cô còn một câu chưa nói.
Có được đọc Tâm Thuật, những tâm tư trên mặt của người khác, không bao giờ có thể che giấu được đôi mắt này của cô.
Tưởng tượng một chút, Tại Tại chân trước mới được người ta dùng hoa ngôn xảo ngữ dỗ dành vui vẻ, kết quả giây tiếp theo mở đọc Tâm Thuật ra, nhìn thấu được nội tâm chân thật của người ta……
Khả năng giây tiếp theo cô sẽ lạnh mặt.
Giáo sư Lâm không biết suy nghĩ này của Tại Tại , nghe thấy câu nói này của cô, chỉ cảm thấy bản thân mình hình như nhọc lòng hơi nhiều.
Hơn nữa, gia cảnh đồ đệ này của bà cũng không đơn giản, sao có thể chỉ vì một chút mỡ không nhét nổi kẽ răng này làm cho hoa mắt.
Hơn nữa trong nhà cô toàn là mấy nhân tinh.
Thấy tình hình không đúng, tất nhiên sẽ ra tay giáo dục lại con cái.
Đến lúc đó chỉ sợ đứa nhỏ này còn chưa kịp bay lên, đã bị người trong nhà hung hăng kéo xuống, và không chút lưu tình nào hất cho mấy gáo nước lạnh.
Cho nên đúng là bà không cần phải lo lắng nhiều.
Sau khi ý thức được điều này, giáo sư Lâm liền vất chuyện này ra sau đầu, cũng không cho phép Tại Tại tiếp tục trầm mê trong vui sướng, bắt cô phải điều chỉnh lại tư thái, bắt đầu đi học.
Tuy nói hôm nay không phải là ngày cố định đi học.
Nhưng người cũng tới rồi, không học thì cũng không còn chuyện gì để làm, vậy nên tiếp tục học.
Hình thức học hiện tại của cô không còn giống như trước đó cầm tay chỉ bảo tận tình, Tại Tại đã sớm học xong hết tất cả.
Cho bây giờ đều là giáo sư Lâm sẽ ra một chủ đề, hoặc là một phạm vi vẽ tranh, để cho Tại Tại tự do phát huy với đề bài đó.
Sau khi cô hoàn thành xong tác phẩm đó, giáo sư Lâm sẽ nhận xét, chỉ ra những khuyết điểm trong đó, lại dạy Tại Tại nên sửa chữa và cách tránh nó.
Cứ dạy dỗ như vậy, mới có thể khiến Tại Tại vẽ tranh càng thêm tinh vi, càng thêm hoàn mỹ.
Khi một người đang tập trung làm một việc gì đó, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Bất tri bất giác, sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm lại.
Bạn già của giáo sư Lâm đã nấu cơm xong, lại đây hỏi Tại Tại có muốn ở lại đây ăn cơm hay không, Tại Tại không muốn làm phiền hai người, liền lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần đâu ông Hạ, lúc này còn sớm, cháu có thể tự về ăn được ạ.”
Nói xong, cô nhặt những dụng cũ vẽ tranh vào trong một cái túi, lại cuốn bức tranh mình vẽ hôm nay lại, dùng một cái dây thun cột nó lại, sau đó cất vào ống đựng tranh, tính toán sẽ mang về nhà.
Đây chính là thói quen từ nhỏ của Tại Tại khi bắt đầu học vẽ cùng với giáo sư Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-547.html.]
Những tác phẩm của cô dù là xấu hay đẹp đều được cô cất giữ tốt, tuyệt không để lưu lạc ở bên ngoài, dù là những bức tranh vẽ và hoàn thành ở nhà giáo sư lâm thì cô cũng sẽ mang về nhà.
Cũng không phải là sợ giáo sư lâm sẽ làm gì với bức tranh của cô.
Mà là sợ chiếm chỗ của nhà người ta..
Rốt cuộc những bức tranh mà mấy năm nay cô luyện tập, cũng có thể chất đầy một nhà kho, chất đầy đến mức mẹ cô ghét bỏ rất muốn vất chúng đi, đỡ chiếm đất.
Chỉ là Tại Tại luyến tiếc, lúc này vào mỗi lần mẹ định động thủ thì cô đều lao ra ngăn cản.
Thề sống thề c.h.ế.t phải bảo vệ được mấy bức tranh của bản thân!
Sau khi tạm biệt với hai vợ chồng giáo sư Lâm xong, Tại Tại cõng túi đựng dụng cụ vẽ tranh và bức tranh luyện tập ra ngoài.
Vừa mới đi tới cửa, liền nhìn thấy có một chiếc xe quen thuộc vẫn dừng ở đó, không khỏi kinh ngạc, cô bước tới gần, cúi người gõ cửa kính xe, hỏi: “Anh vẫn luôn ở đây sao, không đi à?”
“Không phải.”
Cố Diệp Chu đặt cuốn sổ y khoa và chiếc bút anh dùng để ghi chép xuống, bình tĩnh trả lời: "Anh vừa mới đi làm việc khác, lại tình cờ đi ngang qua đây. Anh đoán có lẽ em cũng sắp tan học rồi nên mới đỗ xe ở đây chờ em. "
Nếu không phải Tại Tại tinh mắt nhìn thấy phía trước cuốn sách y khoa có một cái đánh dấu mà Cố Diệp Chu dùng làm điểm đánh dấu, đã cách nhau mấy trang so với lúc cô đi, thì cô đã tin mấy câu đó của anh rồi.
Đáng tiếc không có nếu.
Cho nên khi cô khẳng định được đối phương đã ở đây chờ mấy tiếng đồng hồ, chỉ vì chờ cô ra, rồi đưa cô về nhà.
Nghĩ vậy, trong lòng Tại Tại không khỏi chua xót, mềm nhũn, tức giận nói: "Anh có phải là đồ ngốc không vậy?"
Cố Diệp Chu: “Không ngốc.”
Anh cảm thấy đáng giá.
Tại Tại nghẹn, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, dứt khoát nhấp môi không nói gì nữa, vòng đến bên kia xe, mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ.
Cô ta lảo đảo nhìn cả buổi, hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc trên mặt đất, nhưng dù sao cô ta cũng không nhìn về phía Cố Diệp Chu, rõ ràng mà là tức giận.
Cố Diệp Chu một bên khởi động xe một bên quan sát biểu tình của cô.
Đang nghĩ ngợi tới tìm một đề tài, đánh vỡ bầu không khí trầm lặng này, thì cô gái nhỏ bên người lại đột nhiên giơ tay ra, cứng rắn hỏi: “Có nước không, em khát.”
“Đây.” Cố Diệp Chu giao bình giữ ấm của bản thân ra.
Bên trong có táo đỏ và cẩu kỷ thủy, mà vẫn còn khá nóng, vừa thấy là biết dưỡng sinh.
Nhưng khi thấy cái này, Tại Tại lại càng thêm tức giận.
“Anh cũng biết chú ý thân thể à, vậy sao anh lại không về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, ngồi chờ ở trước cửa nhà giáo sư lâm mấy tiếng đồng hồ là sao?”
Thì ra cô chỉ là đang đau lòng Cố Diệp Chu không biết chăm sóc cơ thể mình cho thật tốt.
Rốt cuộc lần trước chính mắt cô thấy.
Người đàn ông này mỏi mệt đến mức ở phần dưới mắt bắt đầu xuất hiện một màu xanh lá, đây là biểu hiện của việc thiếu ngủ lâu ngày.