Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 571
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:57:30
Lượt xem: 18
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi……”
Nghe thấy Ỷ ca không nói ra chuyện mình có bạn trai ra ngoài, Tại Tại vỗ vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tại Tại, Lan Ỷ có chút buồn cười nói: “Cậu sợ đến mức đó sao?”
“Sợ chứ, sao không sợ được?” Tại Tại với vẻ mặt ‘ cậu không hiểu nổi khổ của tớ đâu ’.
Cô cũng không phải là sợ mọi người trong nhà biết chuyện mình có bạn trai, chủ yếu không phải là vì bảo vệ an toàn sinh mệnh cho người họ Cố nào đó.
Thật ra lúc hai người vừa mới bắt đầu kết giao đó, Tại Tại cũng không phải không nghĩ tới chuyện sẽ thông báo cho mọi người trong nhà biết.
Kết quả cứ mỗi lần nhắc tới cái đề tài mẫn cảm này, bà nội và mẹ cô thì còn tạm được, không duy trì cũng không phản đối, chỉ nói sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô.
Ba ba và bác cả thì không nhìn thấy nhưng các anh trai thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng tâm tư ẩn giấu trên mặt thì người này còn hung tàn hơn người kia.
Làm Tại Tại sợ tới mức lôi hết chỗ tâm tư định thông báo chuyện có bạn trai hết dấu đi, không dám nói dù chỉ là nửa chữ, sợ chỉ cần không cẩn thận lộ ra chút thông tin thôi, Cố Diệp Chu nữa đêm sẽ bị người ta trùm bao tải mất.
Buổi trưa tan học, bốn người cùng nhau đi dạo trong ký túc xá của mình, chậm rì rì đi trên đường, không có chút sốt ruột nào về việc ăn cơm.
Thì ra, bạn trai của Chương Đào biết được ba người khác ở chung phòng phải thay nhau dạy bù cho cô nàng, để cảm ơn, định mời ba cô giáo nhỏ đi ăn cơm.
Mà Chương Đào chính là người tiện.
Câu nói cuối cùng kia chính là Chương Đào tự nói khi mời bọn họ.
Biết rằng cô nàng chỉ nói giỡn, cho nên cũng không ai quan tâm cô.
Nhóm người Tại Tại nói nói cười cười, vừa mới đi đến địa điểm hẹn ăn cơm, liền nhìn thấy Trình Tích đã sớm chờ ở nơi đó.
Anh mặc một thân áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ và quần âu đen, tuy trang phục vô vùng đơn giản, nhưng khi đứng đó lại chính là hình thượng giáo thảo trong tim bao cô gái.
Đặc biệt là khi anh thấy nhóm các cô tới, hoặc là nói thấy Chương Đào, ánh mắt và nụ cười đều tỏ ra sự ôn nhu, tức khắc làm không ít người qua đường nhịn không được dừng chân lại nhìn.
Không có biện pháp, hình ảnh này quá đẹp.
Đáng tiếc, một khi anh trai giáo thảo mở miệng, một cỗ nồng nặc mùi dằn lớn đã phá tan hết những ảo ảnh này, phong cách vẽ tranh bỗng trở nên hài hước và trầm mặc.
“Mọi người đều đến rồi à, nhanh vào thôi, anh sắp chết đói rồi đây.”
Trình Tích một bên nói, còn một bên tự giác mà chào đón bốn người, thuận tay cầm lấy cặp sách của bạn gái.
Buổi sáng có bốn lớp khác nhau nên mỗi người đều có ít nhất bốn cuốn sách trong cặp, cộng thêm những thứ khác nữa, nên cặp sách khá nặng.
“bạn trai nhà người khác từ trước tới nay đều không làm người ta thất vọng.”
Tống Giảo thấy một màn này, nhịn không được ghé vào bên tai Tại Tại nhỏ giọng cảm thán.
Đáng tiếc Tại Tại lại không phải là cẩu độc thân giống cô nàng: “Chúng ta sẽ đi ăn gì nhỉ?”
Buổi sáng cô ăn không nhiều cũng không ít, lại phải học cả bốn tiết dài đằng dẵng, lúc này đã đói tới không chịu nổi.
Tống Giảo thật ra cũng đói, vừa nghe cô nói như vậy, lập tức bị nói sang chuyện khác: “Tớ thì muốn uống canh xương sườn, xương sườn hầm lâu, tốt nhất là không cần quá mặn, thanh đạm một chút là OK.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-571.html.]
Thân là người phương Nam, thói quen ẩm thực phương Bắc mấy năm nay cô vẫn chưa thích ứng được, dạ dày cũng theo khi tốt khi xấu.
Lúc này vừa lúc có chút không được thoải mái, cho nên cô chỉ muốn ăn món nào mà nó thanh đạm đi một chút.
“Vậy chúng tớ gọi cho cậu bát cháo, cái này khẳng định thanh đạm.” Tại Tại rất săn sóc mà nói.
“Được.”
Hai người bên này đang thương lượng thực đơn cho bữa này, rồi cùng nhau gọi món.
Trong khi chờ đồ ăn được dọn ra, Trình Tích giơ cái cốc trong tay lên, lấy trà thay rượu, thay thế Chương Đào cảm ơn sự trợ giúp của các cô.
Nhóm người Tại Tại cũng lễ phép nói vài câu, hai bên ăn cơm xong liền rót vài chén trà trước.
Không biết còn tưởng rằng một đám người trẻ tuổi bọn họ đang tụ chúng uống rượu, nhưng cố tình lại không có một chút mùi rượu nào.
Một bữa cơm ăn đến khách và chủ đều vui vẻ.
Bởi vì buổi chiều nay còn có tiết, cho nên Tại Tại cơm nước xong đã phải chạy về trường học.
Thời gian cấp bách, sau khi các cô ăn xong, đã trực tiếp chạy.
Nhìn thấy tòa nhà dạy học trước mặt, Tống Giảo đột nhiên trượt chân ngã về phía sau.
“Tống……” Tại Tại cách cô gần nhất, theo bản năng định duỗi tay đỡ, kết quả chậm một bước, tay đưa ra chỉ đỡ được không khí.
Nhưng hình ảnh dự tính Tống Giảo té ngã cũng không có phát sinh.
Không biết từ khi nào, một bóng người cao lớn trong bộ vest và đôi giày da xuất hiện sau lưng cô, vươn một bàn tay mạnh mẽ ra, bắt lấy người nhỏ nhắn của cô.
Bởi vì sự khác biệt của hình thể giữa hai người quá lớn, hơn nữa tư thế có vấn đề, làm Tại Tại có cảm giác nhìn thấy báo lớn đang ngậm mèo con.
“A, Mộc tổng!”
Sau khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, Tại Tại có chút kinh ngạc buột miệng thốt ra.
“Cô Ninh.”
Mộc Châu gật đầu đối với Tại Tại, lễ phép đáp lại.
Anh dồn lực lên cánh tay, sau đó đỡ Tống Giảo suýt thì ngã sấp mặt đứng yên ổn, xong rồi thì lịch sự lui về phiá sau một bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra, toàn bộ hành trình đều là một bộ dáng xa cách và khách sáo.
Cũng không biết vì sao, bên môi Tại Tại lại lộ ra một ý cười thâm thúy.
Đặc biệt là khi chú ý tới ánh mắt ngây ngốc của Tống Giảo đang nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của người ta, thì ý cười kia của tại Tại lại sâu hơn vài phần.
Nếu phải hình dung cảnh này ra thì.
Nụ cười lúc này của cô không khác biệt gì với mấy bà mối trong truyền thuyết.
Không chú ý tới sự khác thường của Tại Tại, Mộc Châu trên mặt bình đạm, lại quan tâm nhưng có phần lạnh nhạt hỏi Tống Giảo: “Vị cô nương này, cô không sao chứ?”
Thoạt nhìn anh giống như là một vị thiếu gia xuất thân danh môn, được nhận sự giáo dục tốt đẹp, mà khi đối đãi với một cô gái xa lạ, thái độ tuy rằng xa cách đạm bạc, nhưng vẫn lịch sự phong độ, làm người ta vừa thấy, liền nhịn không được sinh ra hảo cảm. “Tôi… Tôi không có việc gì, cảm ơn anh, còn có thực sự xin lỗi, vừa rồi đã không cần thận đụng vào anh rồi.” Tống Giảo nghe thấy đối phương hỏi chuyện, vội vàng hoàn hồn, nói chuyện có chút lung tung lộn xộn.