Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:21:51
Lượt xem: 100

Nhanh chóng quyết định, Cố Diệp Chu xoay người đóng cửa phòng ngủ lại, chốt cửa, ngăn người bên ngoài tiến vào bắt bọn họ.

Sau đó cậu chạy đến mang ghế, kê hai cái chồng lên nhau vừa đủ tầm cao của cửa sổ.

“Em lên trước đi, anh đỡ.” Cậu nói với Tiểu Tại Tại.

“Dạ.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn nghe lời, theo Cố Diệp Chu nâng, tay chân cùng sử dụng mà nỗ lực bám vào ghế dựa, bò đến phía trên, sau đó lanh lẹ mà chui qua cửa sổ, đôi tay gắt gao mà bắt lấy lan can, trèo ở bên ngoài.

“Em…… em không dám xuống.” Cảm giác được gió lạnh thổi qua cái m.ô.n.g nhỏ bé, Tiểu Tại Tại khóc thút thít.

Bên ngoài quá cao.

“Phanh phanh phanh!” Lúc này, cánh cửa đang đóng bị người bên ngoài đập mạnh, có người đuổi tới!

“Lũ nhãi ranh kia, lăn ra đây cho tao!” Âm thanh già nua không còn hòa ái như lần gặp trước, ngược lại trở nên hung dữ độc ác, trông đặc biệt đáng sợ trong trường hợp này.

Bà bà hạt mè hồ đã hồi thần lại.

Tình huống khẩn cấp, không rảnh an ủi Tiểu Tại Tại, Cố Diệp Chu nhanh nhẹn mà bò lên trên lung lay ghế dựa, đạp cân, ghế dựa đổ xuống, cậu cũng chui ra bên ngoài, đôi tay buông ra, nhẹ nhàng nhảy xuống đạp đất, sau đó xoay người lại đỡ Tiểu Tại Tại.

“Buông tay, anh có thể đỡ được em.”

Nghe lời này, Tiểu Tại Tại rất tín nhiệm mà buông đôi tay, tùy ý để mình rơi vào trong n.g.ự.c Cố Diệp Chu.

Khoảnh khắc cả hai ngã xuống đất, chiếc chốt cửa mỏng manh không còn ngăn được tiếng đập của những người bên ngoài, toàn bộ đều bị đập khiến cánh cửa mở toang ra.

Bà bà hạt mè hồ vọt vào trong phòng không thấy hai đứa nhỏ , lại nhìn cửa sổ bị mở rộng ra cùng ghế dựa bị đẩy ngã, sắc mặt biến, vội vàng tiến lên thăm dò tình hình.

Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé đang nắm tay nhau dần dần chạy ra xa.

“Bọn nó chạy rồi, mau đuổi theo.”

Dưới tình thế cấp bách, bà bà hạt mè hồ cũng muốn từ cửa sổ chui ra đi bắt bọn họ, nhưng bởi vì thân hình quá mập mạp, bị kẹp ở cửa sổ, không thể động đậy, chỉ có thể bất lực mà kêu thảm bạn già mau tới cứu mình.

Mà khác đầu, Tiểu Tại Tại đã sớm cùng Cố Diệp Chu chạy xa.

“Em biết nơi này là nơi nào sao?” Cố Diệp Chu vừa chạy vừa hỏi Tiểu Tại Tại.

Cậu cũng không có quên em gái nhỏ này biết lão bà bà kia đâu.

“Chợ đen.” Tiểu Tại Tại còn nhớ rõ, bởi vì bọn họ trộm chạy tới nơi này ăn hạt mè hồ, còn bị mẹ phạt một trận đáng sợ.

Hiện tại nghĩ đến, mẹ nói là đúng.

Nơi này chẳng phải là địa phương tốt đẹp gì!

“Chợ đen!” Cố Diệp Chu nhớn mày, địa danh này quá chung chung căn bản không biết cách để chạy.

Hơn nữa, trước nay cậu cũng chưa đến chợ đen lần nào, không biết đường đi.

“Em có biết làm thế nào để thoát khỏi đây không?” Cố Diệp Chu thay đổi hỏi đường.

Cậu không có biện pháp, trong hai người, chỉ có Tiểu Tại Tại đã đi qua bên này, cho nên chẳng sợ bé nhỏ tuổi, thoạt nhìn lại không đáng tin cậy, cậu cũng chỉ có thể hỏi đường bé.

Chợ đen đầy rẫy những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, mỗi con hẻm trông rất giống nhau, sau khi trời tối, tầm mắt của mọi người bị che khuất, không thể phân biệt được phương hướng.

Hai người bọn họ hiện tại giống với những con ruồi không đầu, và chúng chỉ có thể đi lang thang trong nhiều con hẻm khác nhau.

Thật ra như vậy không sợ, Cố Diệp Chu sợ là bọn họ không bằng bọn buôn người đó đối với nơi này quen thuộc, sẽ bị bọn họ đuổi theo, lại lần nữa bị bắt trở về.

Đến lúc đó chờ đợi bọn họ không biết là vận mệnh đáng sợ như thế nào.

May thay, Tiểu Tại Tại cho cậu một cái tin tức tốt: “Biết.”

Môi trường tối không ảnh hưởng gì đến Tiểu Tại Tại, người có thị lực tuyệt vời, thêm vào đó bé có tinh thần định hướng và khả năng nhận biết đường đi cũng rất mạnh mẽ, nên không khó để tìm ra lối thoát.

“Em dẫn đường đi.” Cố Diệp Chu không chút do dự giao quyền dẫn đường cho Tiểu Tại Tại.

Tiểu Tại Tại dẫn anh đi vòng quanh, có vẻ hỗn loạn đi lại, nhưng thật ra, sau khi quay hai góc, mắt của hai người đột nhiên mở to.

Thế nhưng chạy tới trước cửa trường trung học của anh em Ninh Hàn.

“Anh em học ở đây.” Tiểu Tại Tại chỉ vào trường học trước mắt nói.

“Đi, chúng ta đi.” Cố Diệp Chu mang theo Tiểu Tại Tại chạy.

Chắc không có ai trong trường vào buổi tối, nhưng chúng có thể lợi dụng kích thước của mình để chui qua lan can cổng trường, vào trường tìm chỗ trốn, đợi đến sáng mai mới ra ngoài tìm sự trợ giúp.

Cho dù bọn buôn người có giỏi thế nào cũng không thể bắt được bọn họ khi đang trốn ở đây.

Rốt cuộc cái trong trường học có nhiều địa phương có thể trốn kĩ.

Bọn họ cũng không dám nháo ra động tĩnh quá lớn, chạy tới bên trong tìm người.

Hai người mới vừa chạy đến chỗ lan can cạnh cửa trường, đang định cúi đầu chui vào trong, song bàn tay to đột nhiên xuất hiện, kẹp dưới nách Tiểu Tại Tại bế bé lên.

Tiểu Tại Tại giật mình khóc thét lên, vật vã khóc lóc.

“Ô oa a a…… Buông tôi ra, buông Tại Tại ra! Người xấu tránh ra!”

“Buông em ấy ra!” Cố Diệp Chu nghe thấy thanh âm, lập tức xoay người định cứu người, kết quả cũng giống Tiểu Tại Tại , cũng bị một người lớn khác bế lên.

“A a a! Tìm được rồi tìm được rồi, nơi này có hai đứa trẻ!”

“Mau tới đây! ở đây có hai người!”

……

Nhóm người nghe được động tĩnh, nhanh chóng chạy lại đây, cầm đầu chính là vài vị cảnh sát, bọn họ trong tay có đèn dầu hoả, hoặc có đèn pin, tất cả đều chiếu vào Tiểu Tại Tại cùng Cố Diệp Chu, thấy rõ bộ dáng chật vật của hai đứa trẻ.

Hai người cũng nhìn thấy rõ những người ở đây.

Tiểu Tại Tại mắt tinh mà ở trong đám người nhìn thấy mấy cái gương mặt quen thuộc, tức khắc an tĩnh lại, bẹp cái miệng nhỏ, nước mắt cứ thế mà rơi.

“Trần Thất gia gia, ông thôn trưởng, chú hai…… Tại Tại, Tại Tại sợ quá ô oa a a……”

Tiểu gia hỏa lại nhịn không được khóc lớn lên.

Một số người lớn nhịn không được lau nước mắt, cười dỗ bé: “Ngoan nào , không khóc không khóc, không có việc gì, Tại Tại không khóc.”

Trong đó cảnh sát dò hỏi: “Các cháu từ đâu chạy ra? Những bạn khác đâu, bọn buôn người nữa?”

Tìm được chỉ có hai đứa nhỏ, còn có những đứa trẻ khác nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-58.html.]

“Tại Tại, Tại Tại! Con tôi!”

Tô Hân Nghiên nghe thấy động tĩnh chạy tới, vội vàng đẩy đám người ra, nhìn thấy con gái được một đồng chí cảnh sát ôm, khóc đến rối tinh rối mù, đáng thương vô cùng.

Tức khắc nhịn không được nhào lên, ôm đứa nhỏ vào lòng, ôm thật chặt như ôm bảo bối trân quý nhất trên đời bị thất lạc vừa tìm được, không nỡ buông tay.

“Mẹ mẹ, Tại Tại hơi sợ, hơi sợ, người xấu muốn bán Tại Tại đi, Tại Tại cho rằng sẽ không còn được gặp được mọi người nữa, thật nhiều thật nhiều người xấu, bà bà hạt mè hồ cũng là người xấu bắt cóc trẻ em……”

Tiểu Tại Tại quay lại vòng tay ấm áp quen thuộc của mẹ, bé con ôm chặt lấy mẹ trong tiềm thức, không quên vừa kể lể vừa khóc.

Bé nói chuyện nói năng lộn xộn, Tô Hân Nghiên tạm thời vẫn còn trong tâm trạng vui mừng khi tìm được con gái, chưa kịp phản ứng , bên cảnh sát nhạy cảm mà ngửi được tin tức quan trọng trong đó.

Anh vội vàng ngồi xổm xuống,tách đôi mẹ con này ra.

“Bạn nhỏ, cháu bình tĩnh một chút, đừng khóc đừng khóc, nói cho chú, là ai bắt các cháu? Bọn buôn người có phải là người quen của cháu không? Bà bà hạt mè hồ là ai?”

“Không chỉ có một người.” Cố Diệp Chu nói: “Bọn buôn người có năm người.”

Xác nhận chính mình được cứu trợ sau cậu cũng thực vui sướng, nhưng cảm xúc không giống Tiểu Tại Tại kích động như vậy, có thể duy trì bình tĩnh.

“Cháu biết cái gì, đều nói cho chú cảnh sát được không?”

Thấy một đứa trẻ khác lớn hơn có thể cung cấp manh mối, cảnh sát lập tức dời đối tượng dò hỏi đi.

Cố Diệp Chu cũng rất phối hợp, không hề giữ lại mà đem những gì mình biết đến toàn bộ nói: “Bị bắt không chỉ có chúng cháu, hẳn là còn có mười hai người, đều bị nhốt trong nhà bà bà hạt mè hồ……”

“Đi, chúng ta chạy nhanh giải cứu bọn nhỏ!”

Sợ bọn buôn người sẽ mang những đứa trẻ khác dời đi, cảnh sát lập tức đưa người, chiếu Cố Diệp Chu cấp ra manh mối chạy đi.

Tô Hân Nghiên cũng ôm con gái đuổi kịp.

Kỳ thật hiện tại việc nên làm chính là đưa bọn nhỏ đi bệnh viện kiểm tra kiểm tra có chỗ nào bị thương, nhưng là ai kêu chỉ có hai mẹ con cô là biết nhà bà bà hạt mè hồ ở nơi nào?

Cố Diệp Chu không biết đường đi, Tiểu Tại Tại ôm mẹ chặt, không chịu buông ra.

Cuối cùng cũng chỉ có thể bế theo.

Việc cấp bách, bây giờ là phải truy bắt những kẻ buôn người và giải cứu tất cả những đứa trẻ.

Còn may, những đứa trẻ được thả ra đã gây ra rất nhiều rắc rối cho mấy kẻ buôn người.

Chờ cảnh sát mang theo người đuổi tới hiện trường, không chỉ có bà bà hạt mè hồ còn bị dắt ở cửa, đang chửi ầm lên kêu bạn già chạy nhanh cứu bà, những tên buôn người khác cũng chưa kịp bắt hết mấy đứa trẻ kia.

Cuộc đại chiến ngươi bắt ta chạy vẫn chưa kết thúc.

“Đều không cho phép nhúc nhích, cảnh sát đây!”

Cảnh sát vọt vào, động tác nhanh nhẹn mà chế phục vài tên buôn người, trong khi những bậc cha mẹ khác theo sát đang bận rộn tìm kiếm con cái của họ trong đám đông.

“Cẩu Đản!”

“Nhị Nha!”

……

“Cha!”

“Bác cả!”

……

Cảnh quay gia đình đoàn tụ thật cảm động.

Tất cả những đứa trẻ đã được giải cứu, và những kẻ buôn người cũng bị bắt lại và đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn.

【 còn phải xác nhận những tên này còn có đồng lõa hay không. 】

Tiểu Tại Tại trong lúc vô tình đọc được tâm tư của chú cảnh sát , tay nhỏ không tự giác mà kéo cổ áo mẹ, khiến cho Tô Hân Nghiên chú ý.

“Làm sao thế con yêu?” Tô Hân Nghiên khẩn trương mà cúi đầu dò hỏi.

Cô hiện tại lo lắng nhất chính thân thể bé con có thương thế gì hay không,

Những đứa trẻ được cứu ra đều bị thương, có đứa bị bọn buôn người đánh, người bê bết máu, trông như sắp chết, trông đáng sợ.

“Bọn buôn người, phía trên còn có đồng bọn.” Tiểu Tại Tại nói nhỏ bên tai mẹ.

Sau khi thoát khỏi khủng hoảng, bé bắt đầu nhớ bảo vệ bí mật nhỏ của mình.

Tô Hân Nghiên trầm mặc, giơ tay sờ đầu nhỏ con gái, nhẹ giọng hỏi: “Còn có những ai?”

“Không biết.” Tiểu Tại Tại lắc đầu, lúc ấy bé cũng chỉ vội vàng liếc, cũng không xem rõ ràng, chỉ có thể tận lực đem những gì mình biết nói cho mẹ: “Lão đại nói: ‘ Mấy người phía trên, phái xe tới vận chuyển hàng hóa, kéo ra ngoài bán ’.”

Phái xe.

Chỉ một từ khóa này cũng đủ Tô Hân Nghiên đáy lòng xẹt qua rất nhiều suy đoán.

Nếu ở đời sau, những lời này trừ bỏ nói cho người khác bọn buôn người phía trên còn có người, kỳ thật cũng không có tác dụng khác.

Cũng đừng quên, hiện tại là thập niên 70.

Sự tồn tại của chiếc xe là rất hiếm, nhưng chiếc xe có thể chở nhiều trẻ em cùng một lúc là như thế nào?

Tô Hân Nghiên phản ứng là xe vận tải.

Mà ở thời đại này có thể lái xe vận tải là ai?

—— đội vận chuyển.

Đáp án rõ như ban ngày, điều đó cũng có nghĩa là đằng sau nhóm buôn người này, có một nhóm bất hợp pháp cực kỳ lớn và đen tối hơn.

Tô Hân Nghiên rũ xuống mắt, trong lòng đã có quyết định.

Vì không cho người nhà ngày sau bị trả thù, cô cần thiết bảo đảm toàn bộ người xấu đều rơi vào lưới pháp luật.

Nếu không, hậu quả vô cùng to lớn.

“Mẹ đã biết, Tại Tại không cần sợ, mẹ và ba ba sẽ bảo vệ con, Tiểu Tại Tại của chúng ta không bao giờ xảy ra bất kì ngoài ý muốn nào nữa.” Tô Hân Nghiên đau lòng mà sờ đầu nhỏ con gái.

Vốn định trấn an cảm xúc bé con, kết quả lòng bàn tay trong lúc vô tình sờ đến một cục xưng to, đau đến tiểu gia nhăn mày, nước mắt lưng tròng nói: “Đau……”

“Bị thương?!” Tô Hân Nghiên nháy mắt khẩn trương.

“Ừm ừm, người xấu ném Tại Tại, Tại Tại té ngã, rất đau.” Tiểu Tại Tại ủy khuất mà cùng mẹ cáo trạng.

Loading...