Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 597
Cập nhật lúc: 2024-10-26 12:13:05
Lượt xem: 11
Theo quan niệm của cô, bạn trai xinh đẹp nhà cô chỉ cần tiếp tục làm ‘ tiểu công chúa ’ là đủ rồi, mấy chuyện còn lại cứ để cho cô giải quyết.
“Nhưng mà anh chỉ muốn giúp đỡ em.” Ninh Hiên lẩm bẩm nói.
Anh có thể nhìn ra thái độ kiên quyết của Lan Ỷ, cũng không dám thật sự ngạnh muốn hỗ trợ, chỉ có thể dùng loại này biện pháp cầu cô để mình có thể giúp.
Thấy anh thật sự vì mình mà lo lắng, Lan Ỷ nghĩ nghĩ, lại nói: “Thật ra em cũng có một chuyện, mà người khác lại không giúp được.”
“Chuyện gì thế? Anh nhất định sẽ hoàn thành!” Hai mắt Ninh Hiên sáng ngời.
Hai cái giờ sau, Cục Dân Chính.
Ninh Hiên cầm trong tay sổ hộ khẩu nhà mình cùng một quyển sổ đỏ rực, ánh mắt dại ra.
“Ê ê, choáng váng sao?”
Tại Tại duỗi tay lắc lắc ở anh ba cô trước mắt.
Ninh Hiên ngơ ngác mà quay đầu nhìn về phía em gái, ngây ngốc hỏi: “Vì sao lại mang theo sổ hộ khẩu?”
“Mẹ bảo em mang theo, nói là ra bên ngoài khả năng sẽ yêu cầu dùng đến.” Tại Tại trả lời đến đương nhiên.
“Vậy cũng không đến mức mang cả của nhà đi chứ.”
“Đều ở trong một quyển sổ, lại không thể xé từng tờ ra được, muốn mang khẳng định chỉ có thể toàn bộ mang thôi.”
Vẻ mặt Tại Tại ‘ anh có phải ngốc hay không ’ biểu tình nhìn anh trai cô.
“Như thế nào? Không thích cái này đúng không? Vậy đơn giản thôi, cách vách chính là nơi để ly hôn , anh có thể trực tiếp đi vào đổi một quyển, đều không còn cần cái này nữa.” Tại Tại cố ý trêu chọc anh trai.
Nói xong, cô còn làm tư thế chuẩn bị đoạt lấy giấy hôn thú trong tay Ninh Hiên.
Làm Ninh Hiên sợ tới mức vội vàng dùng miêu quyền, đánh bay cái móng heo của em gái, lại thật cẩn thận ôm tờ giấy hôn thú kia vào trong lồng ngực, coi như là bảo bối, không cho người ta chạm vào.
“Không cho chạm vào thì không cho chạm vào, anh lại đánh em làm gì?”
Tại Tại che lại bàn tay bị đánh, tức giận trừng mắt nhìn về phiá anh ba.
“Em không đoạt mất giấy hôn thú của anh, thì anh có thể đánh em sao?” Ninh Hiên không hề cảm thấy một chút áy náy nào, còn hết sức đúng lý hợp tình mà dỗi lại em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-597.html.]
Hai anh em trầm mặc trừng nhau, ngay sau đó động tác nhất trí quay đầu sang phiá ngược nhau: “Hừ!”
Giống hai đứa nhỏ ấu trĩ.
Lan Ỷ ở bên cạnh thấy một màn này : “……”
Sao tự nhiên cô lại cảm thấy bản thân không phải là tới Cục Dân Chính để kết hôn, mà là giống một người mẹ trông nom hai đứa nhỏ đang cáu vậy.
Thôi, suy nghĩ nhiều tâm mệt.
“Đi thôi, em mang mọi người đi ăn cơm.” Lan Ỷ nói.
Hai người bọn họ mệt nhọc bôn ba đến đây, lại bị bản thân kéo tới Cục Dân Chính hao phí lâu như vậy, khẳng định đã rất đói bụng, về tình về lý, Lan Ỷ nên mang hai người đi ăn một bữa cơm thật ngon, làm trọn phần lễ nghĩa của một người chủ nhà.
Ninh Hiên không biết Lan Ỷ chỉ là đơn thuần mà muốn chiêu đãi khách nhân nên vừa nghe cô nói muốn đi ăn cơm, hai mắt lập tức sáng quắc lên như hai cái đến pha ô tô, đồng ý gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm nay chính là ngày đầu tiên mà chúng ta kết hôn, cũng phải ăn một bữa tiệc lớn, chúc mừng cho sự kiện này.”
Tuy rằng vừa mới lãnh chứng, Lan Ỷ vẫn còn chưa tự giác được bản thân đã hết mất cuộc đời độc thân : “……”
Cô dám nói bản thân không hề nghĩ tới việc chúc mừng cho ngày này sao?
Không dám.
Nếu để cho tiểu công chúa của mình biết được cô có được cái suy nghĩ này rồi khóc nháo lên, đến lúc đó không biết phải dỗ dành như thế nào, cho nên Lan Ỷ sáng suốt mà lựa chọn trầm mặc.
Trầm mặc chính là cam chịu, không sao cả.
Chỉ là cô lặng lẽ đổi quán cơm nhỏ định dẫn hai người đi, đổi thành một nói càng xa càng tốt.
Lan Ỷ mang theo hai người Tại Tại đi đến một nhà hàng mang theo cách trang trí cổ kính, đồ ăn ở nơi này đều là món ăn chính tông Hoài Dương, thái sắc phong phú, khẩu vị địa đạo, nhưng giá cả lại có chút chát.
“Bà nội và mẹ em trước kia đều rất thích tới nhà hàng này ăn cơm, nên em cũng thường xuyên được mang tới đây, hương vị của nhà hàng này đều khá tốt, nhưng cũng không biết hai người có ăn được hay không.” Lan Ỷ một bên đưa Tại Tại và chồng mới cưới đến một bên giới thiệu.
Có những nơi đồ ăn không phải là không ăn được, mà là khẩu vị từng nơi khác nhau, cho nên có nhiều người chỉ ăn quen với đồ ăn của quê mình, ăn không quen hương vị ở nơi khác mà thôi.
Hai người Tại Tại tuy rằng không phải là người sinh ra và lớn lên ở Thủ đô, nhưng bọn họ đã sinh sống ở thủ đô lâu như vậy rồi, khẩu vị đã sớm bị đồng hóa, Lan Ỷ cũng không biết hai người có thể ăn được với hương vị ở nơi đây hay không.
Ông chủ và bà chủ của nhà hàng này cũng quen Lan Ỷ.
Vừa thấy cô dẫn hai người tuổi trẻ người xa lạ tiến vào, lập tức liền nhiệt tình niềm nở, dùng phương ngôn hô: “Ỷ Ỷ à, đã lâu không có tới, hai vị này là bạn học của cháu à? Đều trông thật đẹp.”