Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 612
Cập nhật lúc: 2024-10-26 20:22:49
Lượt xem: 9
“Nếu hiểu lầm đều đã được giải quyết, vậy giữa cậu và Mộc Châu……” Tại Tại thử hỏi.
Thật ra trước khi nói hết câu này, cô đã biết kết quả có thể không tốt lắm, dù không dùng kỹ năng đọc Tâm Thuật cũng có thể thấy biểu cảm trên mặt Tống Giảo không phải là vẻ ngọt ngào và hạnh phúc của tình yêu mà là một sự thờ ơ vô cảm.
“Anh ấy điều tra rõ chân tướng, sau khi cho tớ một công đạo xong rồi thì tỏ tình.”
Tống Giảo rũ mắt đầu ngón tay mảnh khảnh vô thức quấn lấy vành tai dài của con rối thỏ trong vòng tay, giọng nói mềm mại ôn nhu lúc này có vẻ rất thành thục và lý trí: "Nhưng tớ đã từ chối."
“Hả?” Tại Tại khó hiểu.
Cô thật sự không hiểu giữa Tống Giảo và Mộc Châu đều thích nhau, hiểu lầm giữa hai người đã không còn, tại sao cô lại không chấp nhận Mộc Châu.
Nhưng mà……
“Cự tuyệt thì cự tuyệt đi, chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi.”
Tuy rằng khó hiểu, nhưng là Tại Tại vẫn lựa chọn việc tôn trọng quyết định của bạn thân.
“Sao cậu không hỏi tớ vì sao lại làm vậy?” Tại Tại sảng khoái duy trì thái độ ngược lại làm Tống Giảo ngốc, cô không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi.
“Nếu mà cậu muốn nói, thì tớ cũng nguyện ý nghe.” Tại Tại nói.
Có thể là cô mong muốn được giải tỏa, cho nên cuối cùng Tống Giảo đã nói ra.
“Chuyện này, nhìn thì như một chuyện nhỏ, nhưng sau tất cả đã làm tớ hiểu rõ, tớ cùng Mộc Châu không hề tồn tại chút tín nhiệm nào với nhau, tình cảm giữa hai người rất yếu ớt, tớ biết chúng ta thậm chí còn không có chính thức bắt đầu làm quen, đã nói tới đề tài này là thật buồn cười, nhưng hai người ở bên nhau, rồi sẽ phải gặp những vấn đề như thế này sao?”
Tại Tại gật gật đầu, cảm thấy Tống Giảo nói có lý, nhưng cô cũng chỉ ra nguyên nhân khiến cô bạn thật sự từ chối Mộc Châu: "Cậu chỉ nghĩ rằng Mộc Châu không cho cậu đủ cảm giác an toàn, cho nên mới không dám ở bên anh ấy."
Tống Giảo trầm mặc một lát, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Đối với quyết định của Tống Giảo, thật ra Tại Tại cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Ở chung mấy năm, cũng đủ làm Tại Tại hiểu được, bề ngoài Tống Giảo có vẻ là một cô gái được nuông chiều, nhưng trên thực tế cậu ấy không hề có cảm giác an toàn.
Rất nhiều chuyện trước khi nắm chắc mười phần, thậm trí cô còn không dám nếm thử.
Cho nên chuyện cô cự tuyệt Mộc Châu, có thể nói là chuyện có thể đoán trước được.
Chỉ có thể trách là trong nhà của Mộc Châu lại có một cô em họ thích hố anh họ của mình mà thôi.
Tại Tại vì Mộc Châu mặc niệm một giây đồng hồ, ngay sau đó nhào qua đi ôm lấy Tống Giảo, cười hì hì nói: “Chúng ta đừng nghĩ những tới những chuyện không vui đó nữa đi, kế hoạch trước tiên là phải giải quyết chuyện đi chơi trước Tết như thế nào đã, hiếm khi tớ và cậu có được cơ hội cùng với nhau trong dịp Tết này, nên là phải chơi tẹt ga nha!”
“Cậu quyết định đi, tớ cũng không biết nên chơi cái gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-612.html.]
Tống Giảo biết Tại Tại muốn dỗ dành mình vui vẻ, cũng phối hợp mà cười rộ lên.
Chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi đi, là người thì phải biết hướng về phía trước.
Năm nay có thêm Tống giảo đón năm mới cùng mình, Tại Tại vẫn cảm thấy rất vui, nhất là khi mọi người tụ tập lại xem Gala lễ hội mùa xuân, hơn nữa khi thảo luận về chương trình còn có thêm một người trả lời được.
Năm sau, công ty bắt đầu hoạt động, lại bắt đầu đi học, Tại Tại cũng đi theo Tống Giảo cùng nhau trở về vườn trường.
Chỉ là ở dưới lầu trong ký túc xá của bọn họ, ở cổng trường, thỉnh thoảng sẽ có thêm một bóng người vô cùng bắt mắt.
“He he, Kiều Kiều, Mộc tổng nhà cậu lại tới đưa bữa sáng nữa rồi."
Trong miệng Chương Đào còn ngậm bàn chải đánh răng, đứng ở trên ban công nghiêng người nhìn xuống, quả nhiên, vẫn là địa điểm quen thuộc, người quen thuộc, lại thêm một phần bữa sáng quen thuộc, tất cả đều quen thuộc!
“Nói bừa cái gì đó, anh ấy đâu phải là nhà tớ.”
Tống Giảo tức giận liếc mắt lườm Chương Đào một cái, ngoài miệng phủi sạch hai người quan hệ, chân lại rất thành thật chạy ra ngoài cửa rõ ràng là là muốn ra ngoài gặp người.
Thấy thế, Chương Đào một bên đánh răng một bên nhỏ giọng nói thầm: “Người ta mỗi ngày tới đưa bữa sáng, cậu cũng mỗi ngày đi lấy, đây đâu có khác gì với hẹn hò chứ, sao còn không được gọi là đàn ông nhà cậu?”
“Cậu có dám nói to lên không? Cẩn thận không Kiều Kiều lại dỗi cậu đó.”
Tại Tại từ phía sau Chương Đào đi ngang qua, lấy quần áo mà mình cần mặc ở trên giá phơi.
“Hì hì…… Tớ cũng không dám, chỉ là tớ đang sốt ruột thay cho bọn họ sao.”
Chương Đào uống một ngụm nước, súc miệng bên trong rồi nhổ bọt ra.
“Sốt ruột cũng vô dụng, hai người bọn họ có thể thành hay không thành còn phải xem Mộc tổng có đủ nỗ lực hay không.” Lan Ỷ dựa vào cửa với mái tóc bù xù, lười biếng mà ngáp dài.
Ngay cả trong hình ảnh mới ngủ dậy này, cô nàng vẫn vô cùng quyến rũ, đẹp đến mức làm người ta ngất ngây.
Xem đến mức khiến Chương Đào cảm thấy ghen ghét.
Đương nhiên, cô là ghen ghét đến là cái người cưới được Lan Ỷ kia, được ôm mỹ nhân về nhà.
“Haizz, chỉ cần mỗi lần tưởng tượng đến chuyện về sau tớ sẽ không được thưởng thức mỹ mạo lúc ngủ dậy của Ỷ ca nữa, là chỉ cảm thấy tiếc nuối.”
Vẻ mặt cô ai oán mà nói.
Lan Ỷ đến bây giờ vẫn chưa tổ chức hôn lễ với Ninh Hiên, hai người đã thương lượng sau khi tốt nghiệp xong thì sẽ tổ chức, nhưng sau khi đã lãnh chứng, thành vợ chồng hợp pháp, Ninh Hiên cũng không muốn trường kì cách xa nhau, cho nên yêu cầu cô dọn tới nhà mình ở.
Vì để tiện cho việc đi học của Lan Ỷ, Ninh Hiên thậm chí còn mua một căn nhà gần trường của họ để làm tổ ấm tình yêu cho hai vợ chồng.