Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 645
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:15:29
Lượt xem: 9
Anh vừa rồi nói chuyện điện thoại xong, liền lập tức trở về lấy một cái chăn bông bọc em gái vào rồi ôm vào trong lòng, vừa đi vừa nhẹ nhàng ôn nhu dỗ dành em gái: “Ngoan nào, Tại Tại không khóc, không khóc không khóc nhé……”
“Hu hu hu anh trai……”
Tiểu Tại Tại khóc đến mức mắt sưng hết cả lên, nhưng vẫn không ngừng khóc được, chỉ liên tiếp duỗi tay nhỏ ra, đột nhiên ôm lấy cổ của anh cả, chui đầu vào trong lòng n.g.ự.c anh, khụt khịt khóc nấc cả lên.
Bé cũng không biết vì cái gì, ngủ dậy sau một giấc, đã tới một nơi xa lạ.
Trước mắt chỉ có mỗi anh cả đã lớn hơn rất nhiều là quen thuộc, còn tất cả những thứ khác đều rất xa lạ.
Điều này làm cho Tiểu Tại Tại theo bản năng cảm thấy bất an cùng sợ hãi, nhưng bé lại không biết nên biểu đạt sự sợ hãi của bản thân như thế nào, cho nên chỉ có thể dùng tiếng khóc để phát tiết.
“Anh cả ở đây nhé, không khóc không khóc……”
Thật ra Ninh Hàn cũng có thể đại khái đoán ra được Tiểu Tại Tại do bị sự thay đổi đột ngột hoàn cảnh xung quanh làm cho sợ hãi, nhưng khổ nỗi anh lại không biết làm gì bây giờ, chỉ có thể vụng về dỗ dành bé.
Một bên dỗ dành em gái, một bên còn thường xuyên nhìn về phía cửa, rồi không ngừng cầu mong vợ có thể tới sớm hơn một chút.
Anh thật sự đã không chịu nổi nữa rồi!
Nếu một lúc nữa vợ mới tới thì sẽ nhìn thấy cảnh anh ôm một đứa bé ngồi khóc lóc mất, Ninh Hàn một khi mà hỏng thì bấp chấp tất cả.
Còn may, anh không phải trải nghiệm qua cảm giác ấy.
Đang lúc anh sắp tuyệt vọng, cánh cửa văn phòng chủ tịch đột nhiên được người từ bên ngoài mở ra, một thân ảnh thon dài tinh tế bước vào trên tay là một túi đồ to đùng.
“Vợ ơi, cuối cùng em cũng tới rồi.”
Ninh Hàn xông lên, vẻ mặt như thấy cứu thế Bồ Tát vậy.
Bạch Hinh bị hành động này của anh làm sợ hãi, nhịn không được đưa ánh mặt quỷ dị về phía chồng.
Đây vẫn là người chồng nghiêm túc cao lãnh của cô sao?
Nhìn thế nào cũng giống hàng fake vậy?
Suy nghĩ kỳ lạ bị tiếng khóc của đứa bé đánh tan tành trong chốc lát, Bạch Hinh lấy lại tinh thần, theo bản năng liền duỗi tay ra: “Đưa bé con cho em ôm.”
Ninh Hàn lập tức làm theo.
Tiểu Tại Tại được đưa đến trong lòng n.g.ự.c Bạch Hinh, cái ôm này rất xa lạ, nhưng lại giống như của mẹ, thơm tho mềm mại, rất dịu dàng, rốt cuộc có thể mang đến cảm giác an toàn cho bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-645.html.]
Bé nấc lên một cái, tiếng khóc yếu dần đi.
Nhìn thấy có hiệu quả, trên mặt Ninh Hàn lập tức lộ ra biểu tình kinh hỉ: “Rốt cuộc không khóc nữa rồi!”
“Suy nghĩ nhiều, còn đang khụt khịt.”
Bạch Hinh trợn mắt không thương tiếc, cười nhạo sự ngây thơ này của chồng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Tiểu Tại Tại, một bên giúp bé thuận khí, một bên chỉ huy chồng.
“Anh đi nấu nước sôi trước, sau đó lấy mấy thứ em mua tới đi, pha sữa cho bé uống, bụng của bé đã bẹp lại như vậy rồi, khẳng định là do đói bụng.”
Vừa rồi khi nhận Tiểu Tại Tại từ chồng, Bạch Hinh đã kiểm tra tình huống của đứa bé một cách đơn giản, không bị tiêu chảy, không đi tiểu, không sốt hay ốm yếu, nhưng chắc chắn là đói.
Ninh Hàn lập tức theo lời làm theo.
Anh biết pha sữa, con trai khi còn nhỏ uống sữa, anh có pha cho con trai khá nhiều lần
Đương nhiên, hầu hết việc chăm sóc con trai, đều nhờ bảo mẫu hoặc là ông bà ngoại giúp đỡ, rốt cuộc công việc của bọn họ hai vợ chồng đều rất bận, không thể thường xuyên trông nom con cái.
Nhưng trách nhiệm chăm sóc và làm bạn với con, thì thật ra Ninh Hàn và Bạch Hinh đều có tận lực, chỉ là không biết vì sao, con của anh lại thích mẹ hơn là thích ba ba.
Ninh Hàn chưa bao giờ nói ra, thật ra thì anh cũng đã từng cảm thấy mất mát, nhưng rất nhanh đã bị công việc bao phủ lấy không có tâm tư quản đến nó nữa.
Lúc này, trong lúc pha sữa cho em gái, vậy mà lại khiến anh nhớ lại cái cảm giác đã bao lâu rồi anh không nhớ tới, cảm giác cũng là……
Rất thần kỳ.
Cửa hàng tiện lợi mà Bạch Hinh đi mua kia không bán bình sữa, cho nên cô không mua được bình sữa, chỉ mua được hai cái bát nhỏ, và một cái thìa nhỏ.
Cũng may Tiểu Tại Tại đã hơn hai tuổi, lúc ăn cơm bé có dùng thìa, không nhất định phải có bình sữa.
Trước khi dùng một chiếc bát nhỏ để pha sữa, Ninh Hàn cũng biết rửa sạch tất cả bộ đồ ăn bằng nước sôi nóng và khử trùng chúng.
Anh pha trực tiếp trên khay trà mà anh thường dùng để chiêu đãi khách, bộ ấm trà màu tím cát tường đắt tiền đặt trên đó đều đã được chuyển vào góc tường để nhường chỗ cho bộ đồ ăn nhỏ tạm thời của Tiểu Tại Tại.
Khi pha sữa xong, Ninh Hàn còn dùng cái thìa quấy đều lên, cho đến khi độ ấm vừa phải với trẻ nhỏ, mới bưng ra đút cho Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại khi ngửi thấy hương thơm của sữa thì không còn khóc nữa.
Bé chu cái miệng hồng hào háo hức nhìn bát sữa trên tay anh trai, nếu không phải có một chút rụt rè trước môi trường mới thì bé đã giục anh trai nhanh lên.
“Anh đút hay là để em đút?” Bạch Hinh hỏi chồng.
“Để anh đi, em ôm con bé là được rồi.” Ninh Hàn nói.