Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 667
Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:58:10
Lượt xem: 14
Đúng vậy, sau khi lăn lộn ở bệnh viện lâu như vậy rồi, đã sớm tới giữa trưa.
Không, hiện tại có hơn một chút, đúng hơn thì nói đã qua giờ cơm trưa.
Ra cửa lớn bệnh viện, Ninh Hiên do dự một chút, sau đó dứt khoát đưa em gái đi thẳng tới cổng vòm vàng (*) ở phía đối diện.
(*) cổng vòng vàng: KFC đó nha các tình yêu.
Trong thời thơ ấu của trẻ con sao lại không có sự tồn tại của cổng vòng vàng được chứ?
Con nhà người ta có, thì đứa bé nhà anh cũng phải có!
Ninh Hiên với hào khí vạn trượng quanh thân còn chưa kịp bước vào cửa lớn của cửa vòng vàng, đã bị tiếng nói lạnh băng của anh hai làm cho đứng hình.
“Em muốn mang Tại Tại đi ăn mấy món không lành mạnh đó hả?”
“Không…… Không phải, em chỉ muốn đưa em gái đi trải nghiệm thú vui thời thơ ấu của em mà thôi.” Ninh Hiên nói một cách chính đáng.
Ninh Hàng: “……”
Anh cúi đầu nhìn xem, thấy tiểu gia hỏa trong lòng n.g.ự.c đang thèm rỏ rãi nhìn vào cái kem trong tay một bé trai ở sau cửa kính đang đứng cạnh mẹ.
Niềm khao khát trong đôi mắt to tròn trong veo ấy đã trào dâng.
Nhưng thèm thì thèm, bé lại rất hiểu chuyện mà không hề khóc lóc đòi ăn.
Ở trong quan niệm của Tiểu Tại Tại, kẹo và sữa thì trong nhà đã có, cho nên bé có thể làm nũng xin một cách vô tư, nhưng nhưng món như kem linh tinh được bán ở bên ngoài, rất quý, bé không nên đưa ra một gánh nặng tâm lý với người lớn như vậy
Nhưng bé cũng chỉ muốn được ăn kem như bao đứa trẻ khác mà thôi, sao lại coi thành yêu cầu vô lý được?
“Vào đi thôi.” Ninh Hàng nói.
Tuy rằng không biết vì sao anh hai lại đột nhiên đồng ý, nhưng việc này không ảnh hưởng tới Ninh Hiên vui vẻ đẩy cả anh hai và em gái vào trong cửa hàng.
Nói thật, thật ra từng này tuổi đầu rồi mà anh vẫn thích ăn nhìn thực phẩm không lành mạnh này, nhưng do nề hà giá trị nhan sắc quá cao, hiển nhiên dễ dàng bị người đợi nhầm tưởng là một đóa hoa cao lãnh, thêm vào đó anh ấy là người hay chỉ trích trong công việc nên phải có .... Một chút đáng sợ.
Cho nên quanh người thường không có một người nào dám thân cận với anh, hoặc là nói đúng hơn là không dám tới gần anh, cho nên Ninh Hiên bi ai phát hiện, bản thân sống lâu như vậy rồi, vậy mà lại không thể tìm thấy một người bạn có thể cùng với anh đi vào cổng vòng vàng.
Mà lại chỉ có hai người anh hiểu rõ bản chất của anh lại không thèm để ý tới nơi này bởi cảm thấy ấu trĩ.
Nhớ tới cái này, Ninh Hiên đều nhớ tới vẻ mặt của bọn họ.
Ấu trĩ?
Ngày thường khi tụ hội không thấy bọn họ mang theo cơm hộp, thế nhưng một đám ngồi gặm gà rán ăn hamburger còn rất ngon.
Nhưng mà tính lại, trong khoảng thời gian gia đình ấm áp như vậy vẫn không nên tính đến mấy chuyện râu ria kia làm gì.
Trước tiên Ninh Hiên dàn xếp đẩy anh hai đến một góc hẻo lảnh không ai chú ý tới trong cửa hàng, sau đó mới ôm em gái đi gọi đồ ăn.
“Em muốn ăn cái gì, thích gì thì gọi.”
Bộ dáng này của anh nếu chỉ cần em gái nói ra một câu “Tất cả đều muốn”, liền hào khí vạn trượng rồi nói với nhân viên bán hàng gói hết các món có trong thực đơn lại.
Nhưng Tiểu Tại Tại là một em bé biết tiết kiệm, cũng không làm bậy cùng với anh ba có tính tiêu xài phung phí, chỉ gọi duy nhất một món mà bé thích nhất.
—— kem.
“Cơm trưa ăn kem là không tốt đâu.”
Ninh Hiên dù không có kiến thức về trông trẻ, cũng biết không thể để một đứa bé ăn kem thay cơm, như vậy sẽ bị đau bụng.
Cho nên anh cũng không trông cậy vào em gái tự mình gọi món.
Hai người lớn không có yêu cầu gì về việc ăn uống, miễn là ăn no, còn nếu là trẻ em ... .
Sau một lúc lâu suy đi tính lại, vẫn mua phần ăn khoai tây nghiền dành cho trẻ con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-667.html.]
Cái này chắc là bé sẽ ăn được?
Chọn món xong, trong lúc trả tiền, Ninh Hiên không có gì bất ngờ phát hiện có người đang lén lút nhìn trộm anh.
Những ánh mắt này anh đã tập thành thói quen.
Mặc dù mang khẩu trang và mắt kính, nhưng giá trị nhan sắc nghịch thiên của anh thì không thể nào che dấu nổi.
Haizz, đây chính là phiền não nhỏ của một người đẹp trai.
Ừm? Sao ánh mắt này lại có gì đó không được thích hợp cho lắm?
Nhạy bén chú ý tới những người này không hề đặt ánh mắt lên người anh, mà dừng ở trên người tiểu gia hỏa đang mặc bộ đồ em bé gấu trúc trong lòng n.g.ự.c anh, Ninh Hiên lập tức cảnh giác.
Em gái nhà anh đáng yêu như vậy, nếu là có người tới trộm thì làm sao bây giờ?
Ninh Hiên tự kéo chuông cánh báo trong lòng, ngay lập tức kéo chiếc mũ gấu trúc đi kèm với bộ áo liền quần gấu trúc lên, che toàn bộ đầu của tiểu gia hỏa, chặn gần hết tầm mắt của bé con.
“Ai nha, trời, trời thối mất rồi.”
Mũ của bộ đồ gấu trúc này vừa to vừa rộng, mà đầu của Tiểu Tại Tại lại nhỏ, một khi đội lên, đừng nói là đầu nhỏ của bé, ngay cả khuôn mặt thanh tú dễ thương của bé cũng bị che mất một nửa.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, tiểu gia hỏa không chỉ không kinh hoảng, ngược lại còn kinh ngạc phát ra âm thanh dễ thương.
Khiến Ninh Hiên nghe thấy không nhịn được.
“Không phải là trời thối mất rồi, mà là trời tối.” Anh vẫn còn khá rảnh để sửa lại cách phát âm của em gái.
“Trời tối.” Tiểu Tại Tại ngây thơ học theo.
Giọng sữa non nớt mềm lại, khiến cho chị gái thu ngân ở gần không nhịn được nở một nụ cười của mẹ.
Vừa rồi cô có thể thấy được em bé ở gần này có bao nhiêu đáng yêu, hơn nữa khi đội mũ của gấu trúc vào rồi, không hề khiến độ đáng yêu giảm đi mà ngược lại tăng nhanh chóng.
Không thấy bốn phía người nhìn lén em bé đáng yêu này càng ngày càng nhiều sao?
Dù sao cũng là em bé đáng yêu, thử hỏi ai không yêu được chứ?
Bữa ăn của anh em nhà họ Ninh đã nhanh chóng chuẩn bị xong, bọn họ còn không cần quay lại ngồi chờ, có thể mang đi.
Nhưng là bởi vì Ninh Hiên lấy tương đối nhiều, cho nên cần phải dùng hai tay để giữ đồ, nên không thể ôm em gái được.
Tiểu Tại Tại cũng ngoan ngoãn, tự mình vung chân nhỏ nên, ý bảo anh trai buông bé xuống: “Tại Tại xuống hự đi bộ mấy phút nhé.”
“Là tự.” Ninh Hiên theo lệ thường lại sửa cách phát âm của em gái.
“Hự đi bộ.” Tiểu Tại Tại nỗ lực học theo, đáng tiếc mấy chữ này đối với một đứa bé hai tuổi khó mà đọc sõi được.
“Quên đi, chúng ta đi ăn cơm đi, hẳn là anh hai đang sốt ruột chờ.”
Từ hình thức bỏ dạy học Ninh Hiên mỗi tay một cái, bưng hai mâm đồ ăn, bước từng bước nhỏ, đi theo sau em gái.
Không có biện pháp, chân của tiểu gia hỏa vừa ngắn vừa nhỏ, mỗi một bước lại không hề lớn, đi khá chậm, khiến Ninh Hiên đi theo phía sau bé tất nhiên phải khống chế tốc độ.
Đỡ giẫm phải gót chân nhỏ của bé.
“Anh hai ~” Giọng sữa đáng yêu nhộn nhạo.
Ninh Hàng đang xem điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu, một quả cầu lông đen trắng đang lăn về phía mình, gấu trúc con phải dùng tay nhỏ nâng mũ lên một chút mới chạy tới. .
Bằng không bé nhìn không thấy đường.
Khi bé đến gần, cũng không dám chạm mạnh vào chân anh hai, nên phải đang phanh gấp, mà bé chưa kịp dừng lại thì một đôi bàn tay to khỏe đã vươn ra, trực tiếp bế bổng bé thả vào trong lòng có chút lạnh lẽo.
Bé đã rất quen với việc ngồi trong lòng anh hai, cũng biết điều chỉnh đến tư thế thoải mái hơn, tựa lưng vào vòng tay anh hai.
Rung chân vui vẻ.