Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 670
Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:58:58
Lượt xem: 11
Thử hỏi, đột nhiên có một đứa trẻ đột nhiên xông vào nhà của bản thân, hơn nữa còn hướng về phía mình gọi ba ba, thì mình nên làm gì bây giờ?
Đề này Ninh Viễn Hàng cảm thấy ông không thể....đáp lại được.
Bởi vì chính cảm xúc của ông lúc này như đang chìm vào trong dòng nước hỗn tạp, hoang mang cực độ.
Mà nhân lúc ông đang đơ người trước tiếng gọi ' ba ba ', thì Tiểu Tại Tại vốn đang ngồi trên đùi anh hai đã giãy giụa muốn tự bò xuống, chạy lộc cộc về phía Ninh Viễn Hàng.
Sau đó……
Không một chút chần chừ, bé lao thẳng đến ôm lấy đầu gối của ông.
“Ba ba……” Giọng sữa đáng yêu mang phần ủy khuất, nâng đôi mắt tròn xinh có chứa ảnh ngược của Ninh Viễn Hàng lên, dường như lời lên án vô hình vì sao ba ba lại không bế bé lên như mọi lần.
Ninh Viễn Hàng bị giọng nói đáng yêu nhưng có chút uất ức này gọi hoàn hồn về, ông chậm rãi cúi đầu, đối mắt với cục thịt nhỏ đang ôm lấy đầu gối của bản thân, nghiêm túc nói: “Người bạn nhỏ, cháu nhận sai người rồi, ông không phải là ba ba của con.”
Đứa bé trước mặt chưa tròn ba tuổi, khả năng nhận diện người lớn hơi yếu, mà nhìn diện mạo của bé khá giống với ông, có lẽ ba ba của con bé có chút tương đương với ông, cho nên em bé trước mắt này có thể đã nhận nhầm ba ba rồi.
Loại này hiểu lầm này không thể có, nếu không khi gặp phụ huynh của nhà bé con này sẽ rất xấu hổ,
Vốn tưởng rằng bản thân đáp lại đã thỏa đáng, nhưng Ninh Viễn Hàng lại không thể ngờ được, sau khi ông nói xong câu “Ông không phải là ba ba của cháu” , tiểu gia hỏa còn đang dính chặt ở đấu gối sửng sốt trước câu nói này, dường như còn chịu phải đả kích gì đó rất lớn.
Ngay sau đó, miệng nhỏ của bé nhấp một cái, đột nhiên oa lên một tiếng, khóc to lên: “Hu hu hu…… Ba ba, ba ba không cần Tại Tại nữa sao, hu hu hu……”
Tiểu Tại Tại khóc một cách buồn bã.
Bé chưa bao giờ nghĩ rằng, khi cách nhau lâu như vậy, vất vả lắm mời có thể nhìn thấy ba ba, vậy mà khi thấy bé ba ba lại không muốn nhận bé.
Là Tại Tại không ngoan sao?
Hay là do bé quá bướng bỉnh nên ba ba mới tức giận?
Tiểu gia hỏa có nghĩ trăm lần cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể dùng tiếng khóc để phát tiết cảm xúc của bản thân.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tại Tại khóc thảm đến như vậy, hoàn toàn dọa ba người khác có mặt ở đây.
Ninh Hiên sau khi sợ hãi, thì vội vàng hoàn hồn, đau lòng đi tới chỗ em gái muốn bế bé lên, nhưng ngay khi anh giơ tay ra trước mặt bé, đã bị tiểu gia hỏa cong người né tránh, một bên trốn tránh một một bên bé không ngừng cố gắng bò lên trên người Ninh Viễn Hàng.
“Không muốn không muốn, anh trai không ôm, muốn ba ba, ba ba ôm cơ, ôm Tại Tại một cái, hu hu hu… hức……”
Tiểu Tại Tại khóc đến mức bị nấc, nhưng vẫn không quên cố gắng bò lên trên người ba ba.
Suy nghĩ của bé rất đơn giản.
Nếu ba ba không chịu ôm bé một cái, vậy bé sẽ đi lên ôm ba ba.
Chỉ cần ôm một cái, ba ba có lẽ sẽ hết tức giận?
Đến bây giờ tiểu gia hỏa còn tưởng rằng ba ba không cần bé là bởi vì bé quá nghịch ngợm, khiến ba ba tức giận.
Đắm chìm trong những suy nghĩ đau lòng này, nên Tiểu Tại Tại khóc càng đáng thương hơn.
Đột nhiên, bé cảm thấy có một bàn tay to chắc khỏe đưa tới dưới nách bé, bế cả người bé lên, ném nhẹn lên không trung hai cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-670.html.]
Sự căng thẳng do cảm giác không trọng lượng mang lại khiến bé quên mất việc khóc trong tiềm thức, ngay khi chạm vào đôi bàn tay to chắc khỏe ấy một lần nữa, đôi tay nhỏ bé căng thẳng trong vô thức siết chặt lấy tay áo của người kia.
Sau khi nắm chặt lấy tay áo đó hai lần, bé đã nhanh chóng thả ra, còn xoa nhẹ nhăn đó, như muốn cẩn thận xóa đi vết nhăn trên đó, động tác cẩn thận đó khiến người nhìn cảm thấy đau lòng.
Ninh Hàng dừng ở phía sau được một lúc, theo bản năng đi lên phía trước, muốn bế Tiểu Tại Tại về lại trong lòng mình, lại thấy ba ba ôm đứa bé ném nhẹ lên không trung mấy cái nữa, trực tiếp khiến tiểu gia hỏa vừa khóc mới khóc xong đã vui vẻ mà cười rộ lên.
“Chơi vui không?” Ninh Viễn Hàng hỏi.
“Có ạ, chơi vui nắm.” Trên gương mặt đáng yêu tinh xảo của Tiểu Tại Tại còn vương vấn mấy giọt nước mắt của ban nãy, tuy nhiên giờ đây lại thêm một nụ cười vui vẻ.
“Còn muốn còn muốn nữa.”
Chân nhỏ của bé đá qua đá lại, giọng sữa đáng yêu nhiễm vài phần gấp gáp đang thúc giục ba ba chơi với bé tiếp.
Ninh Viễn Hàng như bé mong muốn, lại ném lên phía trên, cho đến khi căn phòng hoàn toàn tràn ngập tiếng cười thanh thúy và ngọt ngào của trẻ con, ông mới dừng lại và quay sang ôm bé vào lòng.
Để bé ngồi trên đầu gối rồi đối mặt với bản thân, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt do khóc nên còn xưng đỏ lên.
“Cháu tên là gì?”
Ông tận lực để giọng nói mềm đến hết mức có thể, tuy rằng nghe vào vẫn rất nghiêm túc, rốt cuộc hàng năm ở địa vị cao, đã quen nói như vậy với người khác, cũng may tiểu gia hỏa cũng không sợ, còn rất vui vẻ mà trả lời vấn đề của ông.
“Tại Tại, Ninh Tại Tại.”
Họ Ninh.
Ninh Viễn Hàng nâng ánh mắt lên nhìn về phiá hai cậu con trai, nhưng không lập tức hỏi chuyện, mà hỏi tiếp tình huống của cô bé trong lòng này.
“Tại Tại năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai tuổi rưỡi!” Tiểu Tại Tại vươn hai ngón tay ra.
Lúc bé ở nhà, thường xuyên được bà nội dạy trả lời các câu hỏi như thế này, cho nên bé biết trả lời như thế nào.
“Vậy cháu biết tên của ba ba và mẹ không?”
Câu hỏi này hoàn toàn phù hợp với cách hỏi thông thường của các chú cảnh sát về những đứa trẻ bị lạc.
Vừa nghe lời này, Ninh Hiên cũng biết ba ba tưởng đứa bé này là của nhà người khác, đang muốn giúp đỡ trả lời, liền nghe Tiểu Tại Tại trả lời một cách siêu lớn tiếng.
“Biết!”
Ồ, hiểu ba ba đang nói gì cơ?
Ninh Hiên đột nhiên có chút hiếu kì, muốn nghe xem tiểu gia hỏa sẽ trả lời như thế nào.
Chỉ thấy tiêu gia hỏa thường ngày không nói chuyện lưu loát nay lại chắp tay ra sau lưng, bày ra một dáng chuẩn của người lớn mỗi khi định thuyết minh chuyện gì đó, sau đó nói một cách lưu loát bằng giọng nói đáng yêu kia: “Ba ba của Tại tại tên là Ninh Viễn Hàng, mẹ là Tô Hân Nghiên, nhà ở… Tỉnh là… Huyện… Trần gia thôn phía dưới Công xã, điện thoại của thôn ủy là……”
Ngoại trừ tên của người mẹ ra, thì địa chỉ, điện thoại, một chữ cũng không khác.
Biểu tình của Ninh Viễn Hàng rất phức tạp.
Đứa nhỏ này…… Rốt cuộc là ai?