Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 688
Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:28:05
Lượt xem: 16
Sau ba bốn giờ chiều, tất cả khách mời từng nhóm lần lượt thức dậy, chương trình truyền hình trực tiếp được mở lại.
Trong cảnh quay là hình ảnh hai anh em Ninh gia đang ôm nhau ngủ ngon lành, Ninh Hiên nằm thẳng ở trên giường, trên người còn có một cục bột nếp nhỏ đang mặc tã.
Một lớn một nhỏ, hai gương mặt có nét tương đồng, hình ảnh ấm áp lại đáng yêu.
Trong khu bình luận không ít người bắt đầu phát ra các loại gà gáy, tiếng cười của mẹ.
Có lẽ bị những tiếng gọi này đánh thức, lông mi Ninh Hiên run lên vài cái, anh là người tỉnh lại đầu tiên, nhân tiện cho mọi người thưởng thức dung mạo của đại mỹ nhân khi mới tỉnh dậy.
Nó trực tiếp làm tăng lưu lượng của phòng phát sóng trực tiếp bên anh, thậm chí còn có nhiều bình luận đến mức khuôn mặt anh bị che hết.
Ninh Hiên mới tỉnh lại không có lập tức bò dậy, mà nằm một lúc phát ngốc.
Đã thế hậu kì của tổ tiết mục còn cố tình lồng ghép, khung cảnh im lặng được đánh dấu bằng sáu dấu chấm, và một con quạ bay qua.
Chờ sau khi quạ đen bay xong, Ninh Hiên mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Anh cẩn thận di chuyển em gái đang ngủ ra khỏi vòng tay của mình, tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó pha đầy một bình sữa ấm, đặt dưới mũi tiểu gia hỏa và lắc lư từ bên này sang bên kia.
Ngửi được mùi sữa, Tiểu Tại Tại di chuyển miệng trước khi mở mắt.
Bé nhanh chóng há miệng, ngậm lấy nút cao su trong miệng, phồng má lên bắt đầu hút sữa.
Uống được mấy hớp sữa, cũng dần dần tỉnh.
“Anh trai……” Tiểu nãi âm còn mang theo giọng mũi nồng đậm.
“Thức dậy nào.”
Ninh Hiên bế em gái lên, cầm lấy bộ quần áo nhỏ ở đầu giường lên rồi mặc vào cho bé.
Lúc này đã bắt đầu vào thu, thời tiết dần chuyển lạnh, nên phải mặc quần áo cho bé nhiều hơn một chút để tránh bị cảm lạnh.
Đã quen với việc được người lớn mặc đồ cho, Tiểu Tại Tại duỗi chân duỗi tay hợp tác mặc quần áo, rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ, được anh trai đưa ra ngoài đi chơi với mấy người bạn nhỏ.
Nhóm Lan Ỷ thì chuẩn bị nhanh hơn nhóm của Ninh Hiên .
Lúc này cô đã chuẩn bị tốt cho bản thân, thậm chí Lan Ỷ còn có thời gian tết tóc cho em họ.
Tiểu Tại Tại thấy vậy, không nhịn được đưa ánh mắt hâm mộ nhìn về phía …… anh trai bé.
Ninh Hiên: “Anh……Anh không biết tết tóc.”
Tiểu Tại Tại tiếp tục gửi thâm đôi mắt chờ mong lấp lánh.
Ninh Hiên: “Được rồi, để anh thử đã, nói trước nếu tết khó coi quá thì em đừng khóc.”
“Dạ dạ.” Tiểu Tại Tại liên tục gật đầu.
Sau đó bé lại được anh hai bế về phòng, ngoan ngoãn ngồi ở trên một cái ghế nhỏ, đưa lưng về phía anh trai, chờ anh tết tóc cho mình.
Ninh Hiên cầm lấy cái lược nhỏ mượn của Lan Ỷ sau đó khoa chân múa tay một hồi, lúc này mới thật cẩn thận chọn ra một chùm tóc, kéo hai lần, kéo hết những sợi tóc khác xung quanh, túm lại thành một chùm rồi buộc lại bằng dây chun màu.
Hoàn thành được một bên, anh bắt đầu' vật lộn ' với bên khác.
Sau một lúc vất vả, Ninh Hiên không khỏi cười đắc ý: “Thì ra tết tóc cũng không khó như trong tưởng tượng.”
Màn ảnh hiện lên kiểu tóc của Tiểu Tại Tại.
Chỉ thấy hai bím tóc nhỏ của bé không đồng đều bên thấp bên cao, trên hai bím tóc còn kẹp hai cái kẹp tóc khác nhau, nhưng bởi vì còn có giá trị nhan sắc của bé chống đỡ, vẫn đáng yêu, nhưng khi nhìn vào……Lại khiến người ta buồn cười.
Trong khu bình luận đều là 【 ha ha ha 】.
Nó đã lọt vào mắt của nhiều người xem.
Đi ra ngoài với dáng vẻ này, anh em Ninh gia không nghĩ là có chuyện gì, nhưng lại khiến những vị khách khác cười ngặt nghẽo.
Bốn tổ khách quý đều được tổ tiết mục tập hợp lại, tuyên bố nhiệm vụ buổi chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-688.html.]
“Chương trình sẽ không cung cấp nguyên liệu nấu ăn vào buổi chiều cho mọi người, yêu cầu mọi người phải thu hoạch được thông qua các trò chơi, hy vọng các anh trai chị gái và bé cưng đoàn kết với nhau, nếu không buổi tối sẽ có người phải ôm bụng đói đi ngủ.”
Từ Hao cầm loa lên, thanh âm thông báo vang lên.
“Trò chơi tên là ' Đục nước béo cò ', quy tắc rất đơn giản, mọi người sẽ đến nơi mà chương trình yêu cầu bắt cá trạch, bắt được cá trạch thì mọi người có thể tự giữ lại cho bản thân ăn, cũng có thể lấy ra để đổi nguyên liệu nấu ăn khác với tổ tiết mục, cụ thể được nhiều hay ít, thì phải xem mọi người bắt được nhiều hay ít cá trạch rồi.”
“Bắt cá trạch?” Không ít người oán thán: “Anh là nghiêm túc à?”
“A… Tôi không muốn sa vào vũng lầy.” Trương Giai Giai kháng cự, cô chính là một nữ diễn viên, hình tượng luôn phải đẹp trước màn ảnh.
Đáng tiếc, người của tổ tiết mục không một chút nhân tình, trực tiếp đưa người đến nơi nuôi cá trạch của người dân địa phương.
"Mọi người đến thu thập đạo cụ do tổ chương trình cung cấp, sau đó có thể xuống bắt trạch."
Cái gọi là đạo cụ do ê-kíp cung cấp thực chất chỉ là một cái xô nhỏ để một đứa trẻ nghịch cát, ngoài ra, cả hai chiếc xẻng cát đều không xứng tầm với khách mời.
“Chỉ có mấy thứ này, vậy thì bắt cá trạch bằng cách nào?” Luôn yêu sạch sẽ, Lạc Ngô thậm chí còn còn có một chút thói ở sạch cũng có chút sợ hãi.
Nhưng anh còn tốt hơn một chút, ít nhất là một người lớn, biết lúc này bản thân đang làm việc, cho nên vẫn phải nhịn lại, cũng có thể miễn cưỡng bắt bản thân đi vào trong vũng bùn lầy.
Nhưng em trai anh thì lại không được.
Anh bạn nhỏ Lạc Ngọc còn yêu sạch sẽ hơn cả anh trai nên căn bản không tiếp thu được việc bản thân sẽ phải bước vào một nơi bẩn như vậy.
Cho nên ngay khi anh trai bế bé lên, muốn thả bé vào trong vũng bùn, bé đã trực tiếp co chân lại, không chịu đi xuống chạm vào nước bẩn, rồi bật khóc.
“Không đừng mà, em không muốn đi xuống đâu, hu hu hu……”
Tiếng khóc này thực sự quá thảm, khiến cho các bạn nhỏ khác và các phụ huynh đều không nhịn được mà quay đầu lại.
Thấy thế, Lạc Ngô chỉ có thể mỉm cười xin lỗi và xấu hổ với mọi người, sau đó đưa em trai của mình trở lại bờ như thể thỏa hiệp.
“Được rồi, em không xuống dưới thì không xuống dưới, như vậy anh trai chỉ có thể lẻ loi hiu quạnh một thân một mình đi bắt cá trạch.” Lạc Ngô ra vẻ sầu bi mà thở dài, bắt đầu tự thân tự diễn.
Những người khác đều biết anh đang diễn, không khỏi cười thầm chuẩn bị xem kịch vui, muốn thử xem tí nữa Lạc Ngọc sẽ có phản ứng gì.
Thấy anh trai đáng thương như vậy, Lạc Ngọc xác thật đã từng d.a.o động.
Nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi, vừa nhìn thấy môi trường bẩn trong vũng lầy, bé lập tức lùi về phía sau hai bước không hề lay chuyển.
“Anh trai, em sẽ đứng ở đây cổ vũ cho anh, anh cố lên nha!”
Dù sao có đánh chết bé cũng không đi xuống đâu.
Lạc Ngô: “……”
Những người khác: “Phụt!”
Cuối cùng Lạc Ngô chỉ có thể nhận mệnh mà thở dài, một mình cầm theo dụng cụ bắt cá mà tổ tiết mục phát, tìm kiếm cá trạch trong vũng bùn.
Mà tổ của Trương Giai Giai bên kia thì ngược lại với tổ của hai anh em Lạc gia.
Trương Tử Tuấn cầm thùng, bất cẩn nhảy xuống vũng lầy, mà Trương Giai Giai thì bị bùn do em trai nhảy xuống bắn lên dính hết lên người và mặt, khống chế được mà thét chói tai: “Trương Tử Tuấn! Em bắn hết bùn vào người chị rồi.”
Nghe thấy thanh âm của chị gái, Trương Tử Tuấn quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngay sau đó không có phản ứng gì lại tiếp tục cúi đầu tìm kiếm, có vẻ như đang tìm cá trạch, nhưng thật ra là đang chơi bùn.
Tổ hợp hai gia đình này vừa nhìn là biết không có tương lai.
MÀ tổ hợp hai gia đình khác lại có vẻ thuận lợi hơn.
Hai chị em Lan gia đều dứt khoát lưu loát mà kéo ống quần lên, vén tay áo rồi đi xuống ao bùn, còn hai anh em Ninh gia trước tiên là ở trên bờ quan sát tình hình, chọn một nơi mà có khả năng có nhiều cá hơn rồi mới đi xuống.
Đừng nhìn Ninh Hiên lớn lên giống như một công tử bột phong hoa tuyết nguyệt, dường như được chiều chuộng mà lớn lên.
Thật ra là không phải.
Anh chính là một người ra từ m.ô.n.g thôn.
Mà trẻ con trong thôn am hiểu nhất là gì?