Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-09-06 10:36:58
Lượt xem: 66
Tựa hồ có chút kinh ngạc với năng lực không chế cảm xúc của cô, người đầu dây điện thoại bên kia có chút kinh ngạc, ngay sau đó mới nói: “Lần này Ninh Viễn Hàng nhận nhiệm vụ bị trọng thương, hiện tại đang ở bệnh viện quân khu tiếp thu cứu trợ, sinh mệnh đang bị đe dọa, tình huống…… Không mấy lạc quan, nếu có thể nói, người nhà lại đây trông đi.”
Nói xong lời cuối cùng, đối phương thanh âm hạ xuống hẳn.
Dừng ở trong tai Tô Hân Nghiên, phảng phất nhờ họ gọi người nhà tới thấy Ninh Viễn Hàng lần cuối.
Trái tim cô đột nhiên đau đớn, cả người như bị sợ hãi bao phủ lấy, thậm trí còn sinh ra một cảm xúc hoang mang cực độ.
Linh hồn tựa hồ phiêu đãng bay lên, từ trên cao nhìn xuống mà thấy một người phái dưới đang nắm điện thoại rất chặt, là một cô gái trẻ tuổi toàn thân không nhịn được mà run rẩy, sắc mặt cô như trắng bệch đến mức không cong chút huyết sắc nào, hai mắt vô thần, nhưng thanh âm nói ra lại thực bình tĩnh và thanh lãnh.
“Tôi hiểu được, tôi sẽ lập tức trở về thu thập đồ vật, mua vé xe gần nhất chạy tới , xin đồng chí…… cầu xin đồng chí nói với anh ấy, nhất định phải chống được đợi chúng tôi tới đó!”
“Cách!” Một tiếng, điện thoại bị cắt đứt.
Hai chân Tô Hân Nghiên đột nhiên mềm nhũn, ngã xõng xoài ra trên mặt đất.
“Tiểu Tô!”
“Mẹ!”
Thư ký thôn cùng Tiểu Tại Tại vừa hay chạy tới cửa vội vàng vọt vào tới nâng cô.
Nghe thấy thanh âm của con gái, Tô Hân Nghiên ánh mắt mới dời đi, dừng ở khuôn mặt có phần sợ hãi của bé con, đột nhiên lại sinh ra một chút can đảm.
Cô ngẩng đầu, vô lực mà sờ sờ đầu nhỏ của Tiểu Tại Tại, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, trấn an nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ba ba con sẽ không có việc gì.”
Cũng không biết là nói cho con gái nghe, vẫn là nói cho chính mình nghe.
Cô thôi miên chính mình, trong nguyên tác chồng cô cũng chưa xảy ra chuyện gì, sau đó còn nguyên vẹn trở về, trừng trị mẹ kế ác độc, cứu ba người con trai bị ngược đãi ra, còn đem bọn họ nuôi dưỡng thành tài, sao có thể sẽ xảy ra chuyện gì?
Cho nên lần này là ngoài ý muốn, hẳn là cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm.
Cố tình xem nhẹ vận mệnh nguyên tác cũng là có thể bị thay đổi là sự thật, mà Tiểu Tại Tại vốn không nên xuất hiện chính là ví dụ tốt nhất.
Tô Hân Nghiên đứng dậy, cùng thư ký thôn nói cảm ơn, bế con gái về nhà.
Mới vừa bán ra thôn ủy văn phòng đại môn, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, do dự mà quay đầu lại nhìn về phía thôn thư ký, lại thấy đối phương hướng về phía nàng vẫy vẫy tay: “Ngươi chạy nhanh đi thôi, thôn bên này sự không cần lo lắng.”Cô vừa bước ra khỏi cổng văn phòng ủy ban thôn, cô chợt nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng quay lại nhìn thư kí thôn, nhưng cô đã thấy người bên kia vẫy tay với mình: " Mau đi đi, đừng lo chuyện của thôn. "
“Cảm ơn bác thư ký.”
Tô Hân Nghiên gật gật đầu, lần này là cũng không thật sự quay đầu lại mà nhanh chóng về nhà.
Mới vừa bước một bước vào trước cửa Ninh gia, còn chưa kịp đi vào, liền thấy bà Ninh từ bên trong run rẩy mà đi ra, trong tay còn cầm hai cái hành lí lớn: “Bên trong là hành lý của con, còn có một ít đồ dùng mẹ chuẩn bị cho cháu gái đều mang hết đi, mấy đứa nhỏ khác khác cũng không cần lo lắng, mẹ sẽ giúp đỡ chiếu cố thật tốt.”
“Mẹ……” Tô Hân Nghiên nhìn mẹ chồng buồn bã.
“Đi thôi, đi đi, nếu như không có việc gì, các con người một nhà phải thật khỏe mạnh mà trở về, nếu mà…… Cũng đừng khiến thằng bé ngay cả người thân cũng không thể gặp mặt lần cuối.”
Nói xong lời nay, bà Ninh thật sự là nhịn không được nghẹn ngào khóc lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-74.html.]
Đời này của bà tổng cộng chỉ sinh hai người con trai, kết quả con trai cả trong loạn thế mất tích, con trai thứ hai thì hiện giờ cũng sinh tử chưa biết, mệnh này của bà như thế nào khổ vậy a.
“Mẹ, mẹ yên tâm, Viễn Hàng nhất định sẽ không có việc gì, Mẹ cứ yên tâm chờ ở nhà. Chúng ta đi xem. Khi xác nhận hắn không sao, chúng ta sẽ gọi lại báo cho mẹ biết.”
Tuy rằng ai cũng đều biết, đó chỉ là an ủi người mà thôi, nhưng bà Ninh nghe xong, đáy lòng vẫn là nhịn không được dâng lên một tia hi vọng.
“Tốt, vậy con phải nhớ rõ, gọi điện thoại cho mẹ.” Bà không yên tâm mà dặn dò.
Tô Hân Nghiên trịnh trọng mà gật đầu.
Việc này không thể chậm trễ, nhanh chóng thu dọn hành lý và cùng con gái chạy nhanh đến ga xe lửa của thị trấn, vừa đi đến cổng thôn, cô đã thấy xe bò của Trần Thất gia gia đã đợi sẵn.
“Trần Thất gia gia.” Tiểu Tại Tại nép vào vòng tay mẹ và ngoan ngoãn gọi.
“Đi nhanh lên, ông đưa các cháu đi vào trấn.” Trần Thất gia gia trên mặt không có biểu tình gì, nhưng tiếng nói già nua lại so với ngày thường nghẹn ngào hơn.
“Cảm ơn ông.”
Tô Hân Nghiên khịt mũi, cũng không làm ra vẻ, vội nhanh tay cùng con gái đặt hành lý lên xe bò, sau đó tự mình leo lên rồi ngồi xuống.
Theo tiếng hét lớn của Trần Thất gia gia, đại hoàng ngưu (con trâu) lộc cộc chạy chậm nhanh, tốc độ so với hồi trước chậm rì rì đã nhanh hơn nhiều.
Tô Hân Nghiên một lần nữa đem con gái ôm vào trong ngực, ôn nhu mà sờ đầu nhỏ bé, thấp giọng nói: “Tại Tại, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ ạ.” Tiểu Tại Tại nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trần Thất gia gia , nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu nhỏ.
Bé hiểu được ý tứ của mẹ.
Thời khắc nguy nan,, mỗi một chút thiện ý mà họ nhận được đều đáng được trân trọng.
Từ Trần gia thôn muốn đến ga tàu hỏa trấn trên, phải đi ngang qua trung tâm thị trấn, trùng hợp đi ngang qua trường mà bọn Ninh Hàn đang thi —— cơ sở thứ ba trường cao trung. Khi đi ngang qua trước cửa trung học, nhìn vườn trường yên tĩnh không tiếng động, Tô Hân Nghiên từng có một khắc do dự , muốn hay không đi vào cùng hai đứa con trai đi.
Nhưng sự do dự về mặt tư tưởng luôn chỉ dừng lại ở mức độ ý thức hệ.
Cuối cùng cô vẫn không làm gì cả.
“Mẹ, chúng ta có nên cùng hai anh trai đi gặp ba ba?” Tiểu Tại Tại nhìn ra tâm tư của mẹ, ngẩng đầu nhỏ vẻ mặt khờ dại hỏi.
Tô Hân Nghiên nghe thấy, chỉ biết ôm chặt lấy tay con gái: "Anh trai của con có kỳ thi nên con không thể quấy rầy".
Nàng không biết quyết định của chính mình là đúng hay sai, nhưng nếu ba ba con trai con gái mà biết, hẳn là cũng sẽ tán thành quyết định của cô đi.
Xe bò đến ga tàu hỏa.
Trần Thất gia gia tìm một khu đất trống , dừng xe bò lại, quay đầu ý bảo các cô có thể đi xuống.
“Lần lộ phí này tốn bao nhiêu tiền?” Tô Hân Nghiên mới vừa xuống xe, liền chuẩn bị lấy tiền, lại bị Trần Thất gia gia quát bảo ngưng lại: “Tiền cái gì mà tiền? Chạy nhanh đi, đừng mân mê ở chỗ này rồi chậm trễ thời gian!”
“Nhưng……” Các cô còn chưa kịp đưa tiền đâu.
“Nhưng cái gì mà nhưng? Đi đi chạy nhanh đi, nhanh lên, Viễn Hàng không chờ các ngươi đâu? Ra cửa bên ngoài nơi nào cũng đều yêu cầu phải dùng tiền, nên trả phải trả, đừng lung tung tiêu đi.”