Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-09-07 14:52:21
Lượt xem: 78
“Từ này nghĩa là gì?”
“Là tên của Tại Tại.”
“Vậy còn từ này?”
“Hàn, là tên của anh cả.”
"Đây thì sao?”
“Hàng……”
Trong phòng bệnh, truyền đến một lớn một nhỏ âm thanh đối thoại.
Giọng nói trầm và từ tính của người đàn ông trưởng thành nhẹ nhàng và kiên nhẫn, còn giọng nói nhỏ như sữa của trẻ nhỏ thì dịu dàng, cư xử tốt và nghiêm túc.
Thỉnh thoảng, người đi ngang qua cửa phường nghe thấy tiếng động từ bên trong, họ sẽ hình dung ra hình ảnh ấm áp của người cha cẩn thận dạy dỗ con gái, không khỏi mỉm cười.
Ninh Viễn Hàng dựa vào thành trên giường bệnh, trong lòng n.g.ự.c ôm một cô con gái bé bỏng, một tay cầm quyển vở nhỏ, một tay cầm bút, phía trên viết xuống tên của các thành viên trong gia đình, dạy dỗ con gái phân biệt.
Ngay từ đầu anh chỉ muốn tưởng đơn giản dạy con gái nhận biết chữ, không nghĩ tới tiến độ học của Tiểu Tại Tại rất tốt, tên cả nhà đều nhận được, cuối cùng dạy học biến thành kiểm tra.
Các đốt ngón tay mảnh khảnh cầm bút viết ngay ngắn một cái tên trên sổ tay, lần này không cần Ninh Viễn Hàng hỏi, Tiểu Tại Tại đã rất tích cực đáp.
“Cái này, cái này Tại Tại biết, Ninh. Viễn. Hàng, là tên của ba ba!”
Tiểu nãi âm tràn ngập hưng phấn, chân nhỏ không nhịn được mà đung đưa.
Ninh Viễn Hàng bị sự đáng yêu đáng yêu của con gái làm tan chảy trái tim, nhịn không được nhẹ nhàng cười, giơ tay xoa đầu nhỏ của bé, khích lệ nói: “Tại Tại thật thông minh.”
“Ha ha……”
Được ba ba khen, Tiểu Tại Tại che lại khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thẹn thùng mà cười rộ lên.
Lúc này, kim mang trước mắt bé hơi lóe, bé đọc được cảm xúc đột ngột xuất hiện của ba ba.
【 bi thương 】
Tiểu Tại Tại tập mãi thành thói quen mà nâng lên móng vuốt nhỏ lên, liền đem này hai từ này đánh tan.
Dòng chữ kim sắc tan biến thành màn sương vàng rồi dần dần biến mất.
Dù dòng chữ đã tan đi, nhưng cảm xúc của Ninh Viễn Hàng vẫn không tự giác được dâng lên một cỗ cảm xúc bi thương.
Tinh thần của anh xảy ra vấn đề.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều biết, bao gồm cả chính bản thân Ninh Viễn Hàng.
Sau nhiệm vụ đó, trừ bỏ chính mình, cái kết bi thảm của tất cả những người đồng đội trong tâm trí anh luôn có tác động không thể xóa nhòa đối với anh.
Anh thậm chí còn chính mắt thấy cảnh c.h.ế.t thê thảm của những chiến hữu.
Rõ ràng một khắc trước, bọn họ còn hi hi ha ha, kể ra tương lai tốt đẹp mà mình đang tưởng tượng, nhưng một khắc sau, những người đó lại toàn bộ biến thành t.h.i t.h.ể lạnh như băng, nằm tứ tung ngang dọc ở trước mắt anh.
Một tàng lớn màu đỏ tươi của m.á.u che mất tầm nhìn của anh.
Một khắc đó, Ninh Viễn Hàng liền biết, anh đã không còn thích hợp tiếp tục lưu lại trong quân đội.
Không phải lí do vì thân thể không tốt, mà là tâm lý của anh có vấn đề.
Anh cảm giác chính mình giống như người bị cầm tù trong vực sâu, xung quanh là một cái lồng kín, Tuy có thể thấy được thế giới bên ngoài, cũng có thể cùng thế giới bên ngoài giao lưu, nhưng không biết như thế nào lại không thể đi ra ngoài, chỉ có thể quỳ gối bên trong để sự u tối trong đó cắn nuốt.
“Ba ba!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-83.html.]
Khi Ninh Viễn Hàng đang không khắc chế được cảm xúc, sa vào trong thế giới u ám kia, thì một âm thanh trẻ con như một tia sáng tuy yếu ớt nhưng lại có thể lôi anh ra khỏi không gian ấy, tiến vào trong nơi u tối ấy, dẫn đường khiến anh thoát khỏi không gian u tối này, cũng đem cái lồng kín kia đánh nát.
Đôi chân lơ lửng như muốn rơi xuống đất ngay lập tức.(???)
Ninh Viễn Hàng hoàn hồn, rũ mắt nhìn về phía con gái, quan tâm nói: “Làm sao thế?”
Biểu tình như thường.
Nếu không phải Tiểu Tại Tại có thể đọc ra cảm xúc trên mặt ba ba, thật sự sẽ bị ba ba lừa mất.
Bé không nói gì, chỉ nhanh nhẹn dùng thân thể nhỏ nhắn lại mềm mềm như bông của mình xà vào lồng n.g.ự.c của ba ba, làm nũng nói: “Ba ba ôm Tại Tại một cái.”
Đồng thời tay nhỏ lại vẫy vẫy, liên tiếp đem một số dòng chữ kim sắc như 【 mê mang 】, 【 hạ xuống 】 đều đánh tan hết.
Đây là một kỹ năng mới được Tiểu Tại Tại phát hiện từ thuật đọc tâm.
Từ sau sự kiện bị bọn buôn người bắt cóc, bé mới phát giác ra khả năng này.
Sau khi về nhà, Tiểu Tại Tại đã từng kể cho mẹ nghe chuyện này, sau đó Tô Hân Nghiên liền dứt khoát lấy chính mình thành chuột bạch để con gái thí nghiệm, phối hợp làm việc cùng bé.
Cuối cùng cơ bản có thể xác định, năng lực này xem như một cái kỹ năng xua tan cảm xúc.
Nó đại khái có hai tác dụng.
Thứ nhất chính là giống như bây giờ, coi như là một kĩ năng xua tan cảm xúc tiêu cực, đem cảm xúc rơi vào một đoạn mênh mang xua đi cảm xúc tiêu cực, làm cảm xúc khôi phục lại sự bình thản.
Đương nhiên, điều ngược lại cũng có thể làm gián đoạn hạnh phúc của người khác.
“Thật hay nhỉ.” Tô Hân Nghiên thời điểm làm chuột bạch cho con gái, mạc danh nghĩ đến nếu người ta đang làm việc, sau đó đột nhiên bị đánh gãy cảm xúc……
Sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Mà, là lỗi của cô , cô không nên nghĩ về thế giới người lớn này trước sự ngây thơ của con trẻ.
Còn may, mỗi khi Tô Hân Nghiên có một tư tưởng nào đó không tốt, đều sẽ theo bản năng che lại tâm tư của mình, không thì sợ rằng trái tim thuần khiết kia sẽ bị cô làm đen tối đi mất.
Loại tác dụng thứ hai, chính là giống như những gì đã xảy ra trong vụ buôn người , nó có thể được sử dụng như một phương tiện để tự bảo vệ bản thân.
Tiểu Tại Tại có thể xóa sạch mọi suy nghĩ của người mà bé có thể đọc được khuôn mặt trong tích tắc, khiến đối phương rơi vào trạng thái 'đầu óc trống rỗng', gây ra hiệu ứng chóng mặt tạm thời, do đó mất hết khả năng di chuyển.
Đây là một loại xua tan tư tưởng.
Người nào mà bị quét sạch tư duy thì gần giống với người ngốc.
Bất quá năng lực này thương tổn không lớn, hoặc là nói không có thương tổn, bởi vì tư tưởng cùng cảm xúc của người là tùy vào thời gian nào đó mới sinh ra, mặc dù bị đánh tan tâm tư, cũng chỉ có thể tạm thời, rất nhanh có thể khôi phục.
Tô Hân Nghiên cũng đã tính toán qua, một lần xua tan tư tưởng của Tiểu Tại Tại hiệu quả trong ba giây đồng hồ, đây là thời gian cố định, sẽ không bởi vì bất luận nguyên nhân gì mà gia tăng hoặc là giảm bớt.
Nhưng cũng có chỗ tốt, nó không hạn chế số lần sử dụng, cũng như không yêu cầu đọc liên tục.
Cho nên kỳ thật chỉ cần Tiểu Tại Tại nguyện ý, bé luôn có thể ở bên cạnh một người và cho hắn ta bị 'choáng' trong một thời gian dài.
Sau khi xác định hiệu quả của năng lực mới của Tiểu Tại Tại.
Tô Hân Nghiên từng có một lỗ hổng não lớn, tự hỏi liệu con gái mình có thể thay đổi suy nghĩ của người khác bằng cách xóa một số phông chữ vàng hoặc sửa một số chữ.
Xét cho cùng, tiếng và chữ viết của Trung Quốc rất rộng lớn và sâu sắc, chưa kể đến việc thay đổi một số ký tự, chỉ cần thay đổi cách phát âm của cùng một từ cũng có nghĩa là rất khác nhau.
Đáng tiếc, sự thật đã chứng minh, Tô Hân Nghiên hoàn toàn suy nghĩ nhiều.
Năng lực của Tiểu Tại Tại còn không có nghịch thiên đến cái trình độ kia.
Bất quá ngẫm lại, tư tưởng của con người cũng không phải dễ dàng thay đổi như vậy.
Bằng không tại sao lại nói nhân tâm phức tạp đâu?