Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-08-05 09:27:58
Lượt xem: 377

“Tôi thấy cũng đúng.” Chu Minh Sơn cười ha hả gật đầu, không hề có ý thất vọng.

Trương Huệ hạ quyết tâm: “Chú Chu, cháu muốn học pha trà.”

Giọng điệu của Trương Huệ rất chắc chắn, Chu Minh Sơn nhướng mày nhìn Trương Cao Nghĩa.

Trương Cao Nghĩa cau mày: “Huệ Huệ, đừng làm loạn.”

“Cha, con không làm loạn, con thật sự nghĩ như vậy.”

“Công việc của con thì sao, sau này có chăm sóc con cái hay không?”

“Học pha trà cũng không cần ở trên núi quanh năm suốt tháng mà, đi học nghề vào mùa hái trà một thời gian, thời gian còn lại hoàn toàn có thể về nhà chăm sóc con cái.”

Trương Cao Nghĩa muốn thuyết phục lần nữa, nhưng Trương Huệ nhất quyết theo nguyên tắc, không hé răng nửa lời, chỉ muốn học pha trà, cho dù thất nghiệp cũng không quan trọng.

“Cha không nói nổi con, con nói với mẹ con sau đi.”

Trương Huệ có chút đau đầu, mẹ cô mà biết chuyện này, nhất định cô sẽ bị mắng cho một trận.

Chu Minh Sơn ngồi ở một bên uống trà, Giang Minh Ngạn quan tâm giúp rót chén, Chu Minh Sơn nhìn anh: “Cháu muốn vợ cháu học pha trà không?”

“Chỉ cần cô ấy thích, cháu không có ý kiến.”

Mặc dù trước đây Huệ Huệ không thể hiện mình thích trà đến đâu, nhưng nếu cô muốn thử thì anh vẫn ủng hộ.

“Thú vị đấy, cháu còn thanh niên không sợ vợ mình thất nghiệp sao.”

Giang Minh Ngạn rất tự tin: “Cháu vẫn có khả năng nuôi vợ con.”

Chu Minh Sơn cười ha ha, nói với Trương Cao Nghĩa: “Ông đúng là có mắt, biết chọn con rể, tốt hơn thằng con rể vô dụng của tôi nhiều.”

Trương Cao Nghĩa khiêm tốn cười cười, ông không nói, cậu con rể này cũng không phải ông chọn mà là tự mình đến cửa.

Mà thôi, không nói đến nữa, kẻo ông Chu nghe được lời này càng khó chịu hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-103.html.]

Sân nhà bên này rộng rãi nên Trương Huệ giữ Chu Minh Sơn ở lại, Chu Minh Sơn vui vẻ đồng ý.

Ông ấy không vội rời đi, ông ấy đã hẹn với người bạn cũ Trương Cao Nghĩa này đi câu cá, cũng nên ở lại thêm hai ngày. Lần này trở về, lần sau gặp lại có lẽ là vào mùa hè năm sau.

“Hôm nay mẹ con nói mua được mấy cân khoai lang ngon, con đi cùng cha về lấy hai cân, sáng mai bảo Giang Minh Ngạn nấu cho ăn.”

“Được, vậy con về cùng cha.” Cũng nên nghe chút ý kiến của mẹ.

Giang Minh Ngạn không yên lòng: “Con đi cùng Huệ Huệ.”

“Vậy thì đi thôi.”

Trương Huệ vừa vào cửa liền nói: “Mẹ đừng mắng con, con có lý do.”

Hina

Trần Lệ Phương không nói nên lời: “Đang yên đang lành mẹ mắng con làm gì?”

Trương Huệ nháy mắt với cha, nhưng Trương Cao Nghĩa hoàn toàn không quan tâm đến cô, lần này ông không đứng về phía con gái, tự nhiên từ bỏ bát cơm sắt, càng ngày càng không đáng tin cậy.

Trương Cao Nghĩa nói chuyện con gái muốn nghỉ việc đi học pha trà cho vợ nghe, Trần Lệ Phương hai tay chống nạnh: “Trương Huệ, hôm nay con mà không nói được lý do thì mẹ sẽ không để yên cho con đâu.”

Trương Cao Nghĩa nói thêm: “Có lý do cũng không được.”

Một nhà ba người cãi nhau, con rể Giang Minh Ngạn vội đỡ vợ ngồi xuống, bưng trà nước cho vợ và cha mẹ vợ.

Vợ chồng Trương Kiến Sơn đang ở trong phòng riêng và Trương Kiến Lâm đang nằm trên giường lặng lẽ mở cửa, lắng nghe một lúc rồi lại đóng cửa lại.

Bao nhiêu năm rồi, bọn họ còn không biết tính mẹ mình chắc.

Hai anh em bọn họ làm sai sẽ bị phạt roi, nếu em gái làm sai cùng lắm chỉ bị mắng một trận, không so sánh được. Có rảnh quan tâm đến em gái còn không bằng tự quan tâm bản thân.

Cho nên bọn họ cũng không hề tò mò về kết quả cuối cùng.

“Cha mẹ đừng sốt ruột, cứ nghe con nói trước đã.”

“Được, mẹ cho con một cơ hội.”

Trương Huệ nhìn về phía Giang Minh Ngạn: “Năm sau chúng ta phải về thủ đô nhỉ.”

Giang Minh Ngạn không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Nếu em muốn ở huyện Vân Đỉnh thì chúng ta không cần phải quay về.”

 

Loading...