Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-08-05 09:31:59
Lượt xem: 449
Mập Mạp hào phóng thật, tay nhỏ lấy từ trong túi ra một nắm chia cho các anh chị họ mỗi người một cái.
“Trời ơi, trong túi em có bao nhiêu thế?”
Mập Mạp ngẩng đầu cười: “Buổi sáng chú mang thịt đến, biết Mập Mạp sắp ra ngoài nên cho Mập Mạp nhiều lắm, đầy ắp hai túi luôn.”
Biết sinh nhật mẹ Lưu Lị, buổi sáng mua thịt, Trần Lệ Phương cắt một miếng thịt bảo Giang Minh Ngạn mang về nhà cho Lưu Lị cầm về nhà mẹ đẻ.
Người nhà họ Lưu nhìn qua, quả nhiên một túi đã xẹp xuống, túi còn lại vẫn phồng lên.
Ở nhà còn có việc, Lưu Lị dự định ăn cơm trưa xong sẽ trở về thành phố luôn, mẹ Lưu Lị giữ cô ấy ở lại một đêm.
“Mẹ, con bận thật mà, chờ khi nào hết bận con lại về ở hai ngày.”
“Con không có công việc thì bận cái gì?”
Lưu Lị cười thần bí: “Chắc sang năm là con có công việc rồi.”
Mẹ Lưu Lị nghe vậy, khóe miệng run lên vì kích động: “Cha mẹ chồng con tìm quan hệ cho con?”
“Coi như là thế, hiện tại còn chưa chắc, mẹ đừng nói với ai, đến lúc đó xong chuyện con lại nói với mẹ.”
“Trời ơi, may mắn lớn nhất đời con là được gả vào nhà họ Trương, đừng nói đại đội chúng ta, ngay cả toàn bộ công xã cũng không có người phụ nữ nào lấy chồng mà sống tốt như con.”
Tính tình Lưu Lị giống mẹ, là người biết hài lòng, nghe nói như thế cũng cười, cô ấy quả thực rất may mắn.
Ở nhà ướp thịt khô, xương sườn khô xong phải để mấy ngày cho ngon mới đem ra phơi nắng, mấy hôm nay nhiệt độ lại giảm, nhiều ngày rồi không thấy mặt trời, Trần Lệ Phương rất lo lắng.
Hina
“Nếu thời tiết xấu, thịt khô sẽ không ngon.”
“Mẹ đừng lo, biết đâu vài ngày nữa sẽ có nắng.”
“Mong là vậy.”
Mùa đông năm nay lạnh lẽo có chút khắc nghiệt, mỗi ngày Trương Huệ ở nhà đọc sách, học thuộc lòng, tay có thể đút túi, nhưng chân lại không thể, ngồi một lúc lâu sẽ thấy rất lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-120.html.]
Giang Minh Ngạn thương vợ, mỗi buổi sáng đều đốt một chậu than đặt trong phòng làm việc, Trương Huệ thức dậy ăn sáng xong mới vào, phòng làm việc ấm áp, còn có chậu than sưởi ấm chân đặt cạnh bàn, đơn giản là rất thoải mái.
Lưu Lị học toán đến to đầu cũng không đợi ở nhà, ăn sáng xong liền dắt con trai sang nhà em chồng, ngồi ké phòng làm việc của cô.
Thịt khô phơi ngoài sân, Lưu Lị và Trương Huệ đọc sách trong phòng làm việc, cậu nhóc Mập Mạp có thêm một công việc là dùng một thanh tre nhỏ đuổi chim.
Không thể để chim nhỏ ăn thịt thịt của Mập Mạp được.
Trương Cao Nghĩa cũng đang trong kỳ nghỉ đông không sợ lạnh, rảnh rỗi liền xách cần đi câu cá, lúc câu cá còn quen được mấy ông lão.
Thời tiết lạnh, thỉnh thoảng có tuyết rơi lả tả vào giữa buổi chiều, mấy ông lão nói tuyết rơi dày đặc là điềm báo một năm được mùa.
Đúng, tất cả côn trùng đều c.h.ế.t rét vào mùa đông, chắc hẳn năm sau sẽ là một năm bội thu.
Năm mới cũng sẽ tốt hơn năm cũ.
Đêm qua tuyết rơi lả tả suốt đêm.
Trong lúc ngủ mơ, Trương Huệ vô tình thu mình vào vòng tay người bên cạnh. Giang Minh Ngạn mơ màng kéo chăn cho vợ, nhẹ nhàng ôm cô, hai người nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, ngủ một giấc đến sáng.
Ngày hôm sau Giang Minh Ngạn phải đi làm nên ăn sáng xong liền ra cửa.
Trương Huệ không cần đi làm, ngủ đến khi tự tỉnh đã thấy chị dâu đưa Mập Mạp tới.
Mập Mạp đi vào phòng, lặng lẽ kiểm tra xem cô đã dậy chưa, thấy cô đã dậy thì toét miệng cười: “Cô ơi, hôm nay có mặt trời.”
Trương Huệ duỗi lưng một cái, chậm rãi đứng dậy: “Có mặt trời thì tốt, thịt khô phải phơi lâu một chút mới thơm.”
Ban ngày phơi thịt, ban đêm cất trong nhà, Lưu Lị vừa bước vào, việc đầu tiên làm chính là mang thịt ra ngoài phơi.
“Huệ Huệ dậy rồi.”
“Vâng, chị dâu ăn sáng chưa?”
“Ăn từ sớm rồi, em mau ăn đi, ăn xong chúng ta vào phòng làm việc, vừa nãy chị nhìn qua, thấy chậu than Giang Minh Ngạn đốt sắp cháy hết nên cho thêm mấy miếng than củi vào.”
“Được.”