Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-08-05 09:32:52
Lượt xem: 443
Trương Kiến Lâm là đang nói mẹ mình nấu cá không nỡ bỏ dầu và gia vị, hận không thể chỉ bỏ một nhúm muối vào nấu, khác hoàn toàn món cá nấu canh chua hôm nay.
Hina
Trần Lệ Phương mắng: “Con lớn đầu rồi có vốn liếng gì chưa mà muốn gì được nấy?
Còn đứng đây làm gì, mau sắp cơm đi, lấy bát đũa chuẩn bị ăn ngay.”
“Mẹ nói gì cũng đúng.” Trương Kiến Lâm ôm bát đũa chạy mất.
Cá nấu canh chua hôm nay rất ngon, trên bàn không có tiếng nói chuyện, tất cả mọi người đều đang vùi đầu vào ăn, miệng không rảnh rỗi chút nào.
Hiện tại khẩu vị của Trương Huệ rất lớn, lúc ngồi không để ý, lúc đứng lên mới phát hiện mình đã ăn quá no.
“Giang Minh Ngạn, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
“Em chờ một chút, anh lấy cho em cái áo khoác dày hơn.”
“Được.”
Trương Huệ ngoan ngoãn đứng đó, đợi Giang Minh Ngạn lấy áo khoác cho cô.
Nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ đi ra ngoài, trên mặt Trần Lệ Phương lộ ra nụ cười vui vẻ: “Nếu hai người bọn chúng có thể cứ như vậy thì mẹ yên tâm rồi.”
Trương Cao Nghĩa nói: “Tiểu Giang cũng làm con rể nhà mình lâu như vậy, là người như thế nào chẳng lẽ bà không biết.”
Trần Lệ Phương xem thường: “Bây giờ tốt thì sao, lâu ngày mới hiểu lòng người, chúng ta phải xem đã.”
Không nói ra miệng nhưng thực ra trong lòng Trần Lệ Phương rất tin tưởng Giang Minh Ngạn, đặc biệt là sau khi gặp người nhà họ Giang, có trưởng bối như vậy, con cháu bọn họ dạy dỗ cho dù sau này có chuyện gì, cũng sẽ không quá đáng.
“Trương Kiến Lâm, rửa bát đi.” Vừa rồi tâm tình còn rất tốt, quay đầu nhìn thấy thằng con trai không ra gì, sắc mặt Trần Lệ Phương lập tức trở nên hung dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-124.html.]
Trương Kiến Lâm ăn uống no nê, nằm trên ghế không muốn động đậy: “Cho con nghỉ một lát.”
“Hừ, nhìn con cả ngày không làm được gì, sang năm làm bác rồi mà không nói kết hôn, ngay cả đối tượng cũng không có, hợp lý không?”
Trương Kiến Lâm quay sang hỏi cha mình: “Gần đây mẹ ngứa mắt con có phải cũng vì chuyện này không?”
Trương Cao Nghĩa vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ con nói sai rồi.”
Trương Kiến Sơn và Lưu Lị nhịn cười, bế con trai lên nói: “Cha mẹ, chúng con đưa Mập Mạp ra ngoài đi dạo nhé.”
“Nhưng con không muốn.”
Trương Kiến Sơn bịt miệng con trai: “Không, con phải muốn.”
Trương Huệ không biết trải nghiệm bị giục kết hôn của Trương Kiến Lâm như thế nào, bởi vì cô chỉ nghe được vài lời từ chị dâu, chị dâu cũng chỉ nghe đoạn mở đầu.
Mấy ngày tiếp theo, anh hai cô không về nhà, ở nhà bọn họ ba ngày liên tục, Trương Huệ biết khả năng giục cưới của mẹ chắc chắn lại thăng cấp rồi.
Có người độc thân trải nghiệm bị giục cưới, người kết hôn thì trải nghiệm bị giục sinh con.
Đồ ăn Trương Huệ gửi cho cha mẹ chồng cuối cùng cũng đến, buổi tối cả nhà cùng ngồi uống trà ăn đồ ăn vặt, lúc đầu còn khen đồ ăn vặt ngon, nói nói thế nào lại đến khi nào Giang Minh Thăng và Tô Đường có kế hoạch sinh con.
Phan Lạc Tinh nói chuyện rất giỏi, bà ấy nói: “Hè năm sau Huệ Huệ sinh con, mẹ là mẹ chồng không có công việc, có thời gian rảnh, nhất định phải qua thăm một chuyến, chờ mẹ từ huyện Vân Đỉnh trở về chắc đã là mùa thu, nếu hai đứa có ý định sinh con, mẹ thấy sinh cuối năm sau là tốt nhất, mẹ có thể chăm sóc được.”
Văn Diễm Thu chêm vào: “Bà thấy rất tốt, còn một năm nữa mới đến cuối năm sau, vẫn còn đủ thời gian.”
Phan Lạc Tinh cười nhấp một ngụm trà táo đỏ: “Mẹ nói rất đúng, mùa đông ở cữ cũng thoải mái.”
Dưới gầm bàn, Tô Đường thuần thục đá Giang Minh Thăng một cái, Giang Minh Thăng đưa ra vô số lý do khập khiễng, lại bị Phan Lạc Tinh khoát khoát tay cắt ngang.
“Đừng nói mấy chuyện bánh xe gì đó của con, mẹ không thích nghe, mẹ chỉ đề nghị một chút, nghe hay không tùy các con.
Hơn nữa, năm ngoái đã nói với mẹ chắc chắn năm nay sinh, sắp đến Tết rồi, lời của con ấy mà, mẹ cũng không để bụng, nghe cho qua thôi.”