Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-08-06 11:57:59
Lượt xem: 376
Trương Huệ thấy được, nhưng nhà họ Thẩm phải viết giấy cam kết cho tất cả mọi người ký tên.
“Không phải không tin được, nếu chúng ta rõ ràng mọi chuyện, về sau sẽ không sợ xung đột.”
Trương Huệ nhìn Thẩm Yến: “Sau này tôi vẫn muốn làm bạn tốt với Thẩm Yến.”
Thẩm Yến vui vẻ nắm lấy tay Trương Huệ: “Được.”
Gia đình hai bên đều không phản đối nên cứ quyết định như vậy đi.
Trước khi đi, Trương Huệ dùng giấy dầu bọc một gói bánh quy mới nướng đưa cho cô ấy: “Quà năm mới hứa cho cậu.”
Thẩm Yến vui vẻ nói: “Vậy tôi sẽ không khách khí đâu.”
Sau khi tiễn người nhà họ Thẩm đi, Giang Minh Ngạn nhìn vợ: “Không ngờ em lại có lúc cẩn thận như thế.”
Trương Huệ đắc ý hất cằm: “Chút chuyện này còn không nghĩ ra được sao.”
Lưu Lị vội khen: “Đầu óc Huệ Huệ vẫn luôn nhanh nhẹn vậy.”
Trần Lệ Phương nhàn nhạt nói: “Mẹ về nhà dọn dẹp, trưa nay hai đứa các con về bên kia ăn cơm nhé.”
“Dạ.”
Hai vợ chồng Trương Huệ đã bàn bạc với cha mẹ sẽ cùng nhau ăn Tết. Đợi đến mùng một đầu năm nhà cậu mợ đến mới khai xuân ở nhà riêng bên này.
Đồ ăn vẫn còn trên bếp, Trần Lệ Phương vội vàng rời đi.
Trương Cao Nghĩa ân cần nói: “Mẹ con chỉ quan tâm con sau này không có việc làm, sợ người khác coi thường con, nên mới hơi lo lắng.”
Trương Cao Nghĩa nghĩ nghĩ nói thêm: “Huệ Huệ, nếu con đã quyết định thì phải cố gắng chăm chỉ, qua năm chúng ta sẽ đến núi Mạnh Đỉnh một chuyến tìm chú Chu của con.”
“Được, con biết rồi ạ.”
Bây giờ vẫn còn sớm, Trương Cao Nghĩa cũng không rảnh rỗi ở nhà, cầm đồ đi ra ngoài câu cá.
Vốn tưởng hôm nay sẽ không có người bên sông, nhưng khi Trương Cao Nghĩa đến nơi đã có bốn năm người ở đó.
“Vợ tôi bận trông con cháu, không thích tôi ở nhà làm vướng chân vướng tay.” Một ông già giọng điệu ai oán nói.
Mọi người đều bật cười, xem ra ở nhà ai cũng bị đối xử như nhau.
“Thầy giáo Trương, giữ chỗ cho cậu rồi này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-131.html.]
“Cảm ơn.”
Hôm đó tổ cá của Trương Cao Nghĩa câu được rất nhiều cá, mấy ngày tiếp theo, vị trí của Trương Cao Nghĩa vẫn rất được ưa chuộng, để chiếm được vị trí đó, mọi người đều đến sớm hơn.
Sau mấy ngày giằng co, những người chiếm được vị trí đó cũng không câu được bao nhiêu cá, mọi người đều từ bỏ ý định, tìm một vị trí mình thích mà ngồi xổm.
Đến giữa trưa, khi mặt trời không còn ấm áp, Trương Cao Nghĩa phát hiện vị trí này hôm nay có hơi lãng phí mồi câu.
Rải hai nắm mồi làm tổ, ngồi đó mấy tiếng đồng hồ mà chỉ bắt được một con cá diếc nhỏ cỡ lòng bàn tay.
“Hôm nay thầy giáo Trương không may mắn rồi, tôi tặng cậu một con coi như cảm ơn lần trước chiếm tổ cá của cậu nhé, để tôi chọn con to cho cậu.”
Trương Cao Nghĩa xua tay nói không cần: “Dòng sông này cũng không phải của tôi, ai cũng có thể câu mà, liên quan gì đến tôi chứ.”
“Này, thế là không được, hôm đó đã hứa rồi.”
“Đúng vậy.”
Mỗi người cho Trương Cao Nghĩa một con cá lớn, thế là hôm nay Trương Cao Nghĩa cũng đầy ắp trở về.
“Cha, cha phải dạy Giang Minh Ngạn và anh cả, anh hai một chút, nếu học được kỹ năng câu cá này rồi thì nhà mình chẳng bao giờ thiếu cá ăn.”
Trương Cao Nghĩa sĩ diện, cười nói: “Câu cá ấy mà, còn phải xem kỹ năng với may mắn nữa.”
“Cha đỉnh quá đi.”
Cảm thấy chột dạ khi được con gái khen, Trương Cao Nghĩa giữ lại trong xô một con cá lớn xách về nhà: “Tối nay bảo mẹ con nướng cá nhé.”
“Dạ.”
Màn đêm buông xuống, Giang Minh Ngạn đưa vợ đến nhà cha vợ ăn cơm, người một nhà vừa vặn ngồi một bàn.
Lũ trẻ hàng xóm chạy nhảy đùa giỡn ở hành lang ngoài nhà, dưới ánh đèn trong nhà, mọi người ngồi quanh bàn thưởng thức những món ăn ngon.
Hôm nay chiên bánh gối, trộn bột với đường đỏ tẩm lên bánh, chiên vàng đều hai mặt, Trương Huệ cắn một miếng rồi thở ra hơi nóng: “Nóng quá.
Hina
Măm măm, ngon thật.”
“Vừa mới lấy ra, lại dính đầy nước đường thì chẳng bỏng miệng?
Con ăn chậm thôi.”
“Vâng.”