Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-08-06 12:00:46
Lượt xem: 385
Về đến nhà, Trần Lệ Phương không hề nghỉ ngơi mà dọn dẹp nhà cửa, lấy ga trải giường và vỏ chăn đã để trong tủ lâu ngày ra giặt qua nước, phơi khô dưới nắng.
Sau khi bụng to, Trương Huệ dễ mệt mỏi hơn trước, nằm trên ghế đọc sách mà ngủ quên lúc nào không hay.
Mập Mạp chạy đến nói với bà nội: “Cô ngủ rồi ạ.”
Trần Lệ Phương lau tay, vào nhà lấy chăn đắp cho con gái rồi lại quay đầu tiếp tục làm việc.
Hôm nay nắng chói chang, chỉ mất nửa buổi chiều là ga giường và vỏ chăn đã khô.
Mấy ngày sau trời cũng nắng to, Trần Lệ Phương không vui: “Đào rụng bao nhiêu quả rồi giờ lại rụng tiếp, chờ lớn lên chắc không còn quả nào mất.”
“Không sao đâu, lúc anh đào kết quả cũng thế mà mẹ.”
“Không được, mẹ phải tưới thêm nước.”
Trương Huệ cũng không ngờ, lúc trước khi cô muốn trồng cây ăn quả mẹ cô còn nói cô nghịch ngợm linh tinh, bây giờ mẹ cô còn quan tâm đến hoa cỏ, cây ăn quả trong sân hơn cả cô.
“Bà ơi, có người gõ cửa.” Mập Mạp đang chơi ở cổng, nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng gọi người lớn.
“Mập Mạp tránh ra cho bà mở cửa.”
“Dạ.” Mập Mạp lùi lại một bước.
Trần Lệ Phương mở cửa, một mặt ngạc nhiên vui mừng: “Thông gia.”
Phan Lạc Tinh cười ha ha: “Không ngờ là chúng tôi đến phải không.”
“Ôi, mời vào, Tiểu Giang nói đầu tháng sáu mọi người tới, cháu còn tưởng mấy ngày này mọi người mới xuất phát, không ngờ hai hôm nay đã đến rồi, nếu biết cháu đã đến trạm xe đón mọi người trước.”
Văn Diễm Thu cười nói: “Đây cũng không phải lần đầu chú thím đến huyện Vân Đỉnh, rất quen đường, không cần cháu đón.”
“Đúng đúng đúng, đi hai bước là tới.”
Trương Huệ ôm bụng chậm rãi đứng dậy, cười chào mọi người.
“Ai da, bụng to như vậy.” Văn Diễm Thu bước nhanh tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Huệ: “Tội nghiệp, chỉ béo bụng không béo người, vất vả cho cháu quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-143.html.]
Trần Lệ Phương cũng nói: “Cháu cũng buồn bực, ngày nào cũng nấu đồ ngon cho nó, cũng không thấy nó ăn ít, sao lại không béo lên chứ.”
“Chỉ sợ dinh dưỡng ăn vào đều bị con nó hấp thụ hết rồi.”
Phan Lạc Tinh thân thiết nói với thông gia: “Chăm sóc phụ nữ mang thai không dễ, chị vất vả rồi.”
Trần Lệ Phương cười nói: “Con gái của mình thì vất vả cái gì, tôi còn rất vui, con bé dưỡng thai ở cữ tại nhà, ngay trước mặt tôi, tôi cũng có thể chăm sóc con bé.”
Đúng vậy, Văn Diễm Thu và Phan Lạc Tinh đều gật đầu liên tục, suy nghĩ của người làm mẹ.
Lần này Phan Lạc Tinh mang theo rất nhiều thứ, đặc biệt là đồ dành cho trẻ em, quần áo nhỏ, chăn bông, sữa bột các thứ.
“Tôi đoán chừng này cũng đủ dùng một khoảng thời gian, còn thiếu cái gì thì bảo Minh Ngạn gọi về cho cha nó, để cha nó gửi tới.”
“Đủ rồi, đủ rồi, nhiều đồ thế này đủ cho cả hai đứa ấy chứ đừng nói là một.”
Trần Lệ Phương cười nói: “Mọi người đi đường mệt mỏi rồi, vào nhà nghỉ ngơi trước đã, cháu đun một ít nước nóng cho mọi người tắm rửa nghỉ ngơi trước nhé?”
“Vậy làm phiền chị thông gia rồi.”
“Không phiền.” Trần Lệ Phương gọi con gái: “Dẫn ông bà nội và mẹ chồng con đi xem phòng chút, chăn ga phơi khô hai ngày trước ở trong tủ đấy.”
“Dạ.”
Hina
Trương Huệ dẫn mẹ chồng đi lấy ga giường vỏ chăn, chỉ nghe thấy mẹ chồng nói: “Hai đứa thêm nhiều đồ vào nhà nhỉ.”
“Vâng, gặp được đồ cũ phù hợp, giá cũng không đắt nên mua về ạ.”
Giang Trường An chắp tay sau lưng nhìn ngăn tủ: “Hoa văn chạm khắc đẹp thật.”
Văn Diễm Thu ghét bỏ gạt đi: “Nào chỉ đẹp mắt, không hiểu thì đừng nói.”
Trương Huệ khẽ cười: “Ông bà nội, mẹ, con đã dọn sẵn ba phòng ngủ phía đông rồi, mọi người ở phòng nào cũng được.”
“Còn ai đến ở nữa sao.”
“Hai đứa em họ của con, năm nay tốt nghiệp cấp ba, hai ngày nữa xưởng máy móc tuyển công nhân nên bọn chúng qua ở vài ngày.”