Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:11:52
Lượt xem: 312
“Em vất vả rồi.”
“Em tự muốn nên không thấy vất vả.” Trương Huệ rất thích thú.
Trong mắt Giang Minh Ngạn không giấu được sự đau lòng, không cần mẹ vợ nói, vừa nhìn thấy vợ anh liền biết cô đã gầy đi rất nhiều, bây giờ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cổ tay đã nhỏ đi một vòng.
Trương Huệ sờ sờ mặt mình: “Nhà chú Chu không có gương, có phải em gầy đi rồi không?”
“Ừm, mặt em vốn có chút thịt, bây giờ gần giống như lúc mang thai Hàm Hàm.”
Trương Huệ vui vẻ nói: “Tốt quá, em còn sợ không giảm được cân.”
Trần Lệ Phương không đồng ý: “Lúc mang thai con cũng không béo, bây giờ quá gầy rồi, chờ mẹ về sẽ bồi bổ cho con.”
“Ai da, mẹ đừng nói con gầy chứ.”
Vấn đề này hết cách, trong mắt người làm mẹ, lúc nào cũng cảm thấy con mình gầy như da bọc xương, nhất định phải ăn nhiều một chút.
Giang Minh Ngạn đến, buổi tối bế con ngủ cùng vợ, anh không ngủ được, sờ nắm tay nhỏ của con gái rồi nói với vợ: “Mới một tháng không gặp mà Hàm Hàm lớn lên nhiều quá.”
“Thật sao?” Trương Huệ nhìn mỗi ngày nên không thấy có gì thay đổi.
“Ừm, mấy hôm trước bà nội gọi điện cho anh, bảo chúng ta chụp ảnh Hàm Hàm gửi về, sau đó đo chiều cao, kích cỡ của con bé để may quần áo.”
Trương Huệ cười nói: “Ông bà nội mới về hồi tháng tám, mới bao lâu đã nhớ chắt rồi?”
Khoé miệng Giang Minh Ngạn cong lên, vẻ dịu dàng mãnh liệt trong đáy mắt khó có thể tan biến.
Trương Huệ tính toán thời gian: “Mười tám bái sư, sớm nhất cũng phải mười chín mới xuống núi được, lúc ấy đã sắp hết vụ trà mùa thu rồi.”
Giang Minh Ngạn cũng cảm thấy ngày mười chín là vừa.
“Hôm qua mấy người Chu Diệp biết em sốt ruột nên cho em hơn hai mươi cân lá xanh, em làm được hơn năm cân trà khô, chừng nào về anh mang mấy cân gửi cho ông bà nội nhé.”
“Không vội như thế, chờ em bái sư xong, chúng ta xuống núi trở về đưa Hàm Hàm đi chụp ảnh, đến lúc đó gửi ảnh cùng trà luôn.”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-167.html.]
Đến một ngày, về một ngày, tính đến ngày nghỉ, Giang Minh Ngạn vẫn phải xin nghỉ một ngày.
Đi một chuyến đúng là khá mệt.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, đợi con gái dậy chơi với cô bé một lúc, Giang Minh Ngạn không ăn cơm trưa mà xuống núi luôn, không thể trì hoãn thêm nữa.
Hina
Trần Lệ Phương nhét năm quả trứng cho con rể: “Biết con về nên sáng nay mẹ luộc nhiều, đổ đầy ấm nước chưa, kẻo ăn trứng lại bị nghẹn.”
“Huệ Huệ chuẩn bị cho con rồi ạ.”
“Vậy thì tốt, con về đi, buổi tối ngủ sớm một chút, ngày mười bảy đi cùng cha con.”
“Dạ.”
Hôm nay Trương Huệ không lên núi hái trà, bế con đến đầu đường xuống núi.
“Không cần tiễn, khoảng mười ngày nữa anh tới đón em và con.”
“Ừm.”
Đưa mắt nhìn anh đi xa, lúc về Trương Huệ còn nghĩ không biết bao giờ đường lên núi mới được xây xong.
Người trong thôn đều biết Trương Huệ sẽ trở thành đồ đệ của Chu Minh Sơn, thái độ ngày càng thân thiết với cô.
Nhóm người hái trà kia vốn có quan hệ rất tốt với Trương Huệ, hiện tại lại càng tốt hơn.
Người lớn đã thân thiết, trẻ con trong thôn cũng thường xuyên chạy tới chơi với Mập Mạp, Mập Mạp rất hào phóng, chia kẹo sữa trong túi cho các bạn nhỏ, không tiếc chút nào.
Trần Lệ Phương nói với con gái: “Đúng là không thiếu kẹo, nếu trước đây Mập Mạp có cái kẹo trong tay thì không ai dỗ được của nó, thế mà bây giờ lại chủ động chia cho người khác ăn cùng.”
Trương Huệ cười nói: “Cho nên đừng nói ai hẹp hòi, nếu không thiếu thốn cái gì, ai mà chẳng hào phóng.”
“Con nói đúng, con người mà, bản thân còn ăn không no, làm sao mà quan tâm đến mạng sống của người khác chứ?”
Ngoại trừ người thân, họ hàng quan tâm đến bạn, dù có cuộc sống như thế nào, chỉ cần có chút đồ tốt trong tay là đều muốn chia cho bạn nếm thử.
Trần Lệ Phương vui vẻ nói: “Hai em họ của con đã đi làm kiếm tiền nên cậu mợ con vui lắm, Trần Dương và Trần Lập nhận được lương tháng đầu tiên, mợ con gửi cho con hai con gà mái lớn ấy, con có nhớ không?”