Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 197

Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:20:06
Lượt xem: 365

Liếc nhìn bà Mã không nói gì, Phan Lạc Tinh khẽ hừ một tiếng trong lòng, cháu gái ngoại của bà ta, đứng cùng với con dâu út của mình, không đúng, căn bản là không xứng đứng chung một chỗ với con dâu út của mình.

Nghĩ đến cảnh này, Phan Lạc Tinh vui vẻ ghê gớm, bà ấy vẫy tay: “Huệ Huệ qua đây ngồi, vừa rồi chú Hoàng còn khen trà con làm ngon lắm.”

Một người thân thiết với Phan Lạc Tinh đẩy nhẹ cánh tay bà ấy: “Con dâu cả của chị có phong độ và năng lực, em thấy con dâu út của chị cũng rất rộng lượng, không phải kiểu người hay tính toán, nhà chị sau này chắc chắn sẽ yên bình, sống an nhàn.”

Phan Lạc Tinh hiểu ý bà ấy, an ủi một câu: “Ba đứa con dâu nhà em thực sự không hợp nhau, chị thấy các em nên chia nhà cho các con, mỗi người sống riêng, cuộc sống cũng sẽ yên bình.”

“Để tính sau đi.” Nói những chuyện này vào dịp Tết cũng không vui vẻ gì.

Hai ngày trước Tết nhà cửa náo nhiệt, đêm giao thừa mọi người đều ở trong phòng mình, nhà họ Giang trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Năm nay gia đình đầy đủ, các bậc trưởng bối đều vui vẻ, phát lì xì rất hào phóng, tối về phòng, mở lì xì Trương Huệ cũng giật mình.

“Giang Minh Ngạn, số tiền lì xì hôm nay nhận được còn hơn cả nửa năm lương của anh nữa.”

Hơn nữa, đây mới chỉ là tiền mặt, chưa tính trang sức và đồ cổ mẹ chồng tặng riêng cho cô.

Trương Huệ chạy lại, hôn lên má con gái: “Đúng là một cái bình hút tiền, còn nhỏ như vậy đã biết ôm tiền rồi.”

Lì xì nhận được tối nay ngoài ông bà và cha mẹ cho hai bọn họ ra, còn có cả nhà cho cô bé, cũng đều là những bao lì xì lớn.

Bao lì xì của anh cả và chị dâu không giống cha mẹ và ông bà, Trương Huệ mở ra, mỗi bao đều chứa một chồng tiền dày, Trương Huệ đếm, một trăm đồng.

Hai bao lì xì tức là hai trăm.

Hina

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-197.html.]

“Anh cả với chị dâu hào phóng quá.”

“Không sao, khi nào anh trai với chị dâu có con, chúng ta trả lại là được.”

Giang Minh Ngạn cười nói: “Đợi ngày mùng một Tết, chúng ta lại đi thu thêm một đợt lì xì nữa.”

Trương Huệ nhớ ra, đúng rồi, hôm qua hai người anh họ của Giang Minh Ngạn đã tới nhà, mời cả nhà bọn họ đến chơi vào ngày mùng một Tết.

“Được, đến lúc đó chúng ta sẽ theo mẹ đến nhà họ Phan.”

Nhà họ Phan là một gia đình có của cải, nghe nói khi Phan Lạc Tinh gả vào nhà họ Giang, số của hồi môn bà ấy mang theo rất lớn, nghe nói đã lấy đi gần như toàn bộ tài sản của nhà họ Phan.

Nhưng nói như vậy cũng không đúng, lúc còn trẻ cha mẹ Phan Lạc Tinh từng tham gia quân đội, phần lớn gia sản đã được hiến tặng từ lâu, những gì còn lại vốn là của hồi môn dành cho con gái.

Dù nói vậy nhưng con dâu nhà họ Phan, chị dâu cả của Phan Lạc Tinh, Hà Lệ Quyên, sau khi biết chuyện này thì rất không vui.

Cô em chồng mang theo nhiều của hồi môn như vậy, ngay cả khi gả vào một gia đình nhỏ như nhà họ Giang cũng có thể sống sung túc suốt đời. Còn bà ta, bà ta gả vào nhà họ Phan vì gia thế, kết quả là tài sản bị hiến tặng hết, phần ít ỏi còn lại cũng bị cô em chồng mang đi, thật không công bằng.

Lúc bấy giờ cha mẹ chồng còn sống, trong nhà cũng không đến lượt Hà Lệ Quyên lên tiếng, sau này cha mẹ chồng mất đi, chuyện này cũng đã qua nhiều năm, nói lại cũng chỉ cãi nhau với chồng một trận, chẳng được ích gì.

Hà Lệ Quyên nghe chồng bảo con trai đi mời cô em chồng đến nhà vào ngày mùng một Tết thì trong lòng không vui, nhiều người đến như vậy, làm trưởng bối không thể không thể hiện, không thể bị mất mặt.

Cuộc sống của nhà họ Giang bây giờ khá giả rồi, cho ít lại cảm thấy không đủ mặt mũi.

Trong lòng Hà Lệ Quyên rất không vui.

Những suy nghĩ nhỏ nhen như vậy lại không thể nói ra, chỉ có thể giữ trong lòng, chịu đựng thôi.

 

Loading...