Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:20:19
Lượt xem: 432
Trương Huệ còn đang nghĩ đến việc đưa con nhỏ nhà mình đến nhà bác Giang Minh Ngạn nhận lì xì, không ngờ nữ chủ nhân nhà họ Phan lại không mấy hoan nghênh bọn họ.
Phan Lạc Tinh có quan hệ tốt với anh trai, nhưng quan hệ với chị dâu thì bình thường, mùng một Tết về nhà ngoại, thấy vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của chị dâu, Phan Lạc Tinh biết ngay, chị dâu không hoan nghênh bà ấy.
Phan Lạc Tinh cũng không chịu được, nói thẳng: “Chị dâu không khỏe à, hay là bảo Tô Đường xem cho chị một chút nhé.”
Tô Đường tiếp lời mẹ chồng: “Chỉ cần hai bác nói không ngại việc xem bệnh vào ngày Tết xui xẻo thì cháu luôn sẵn lòng.”
“Không cần, chị không bệnh, chị khỏe lắm.” Bị hai mẹ chồng nàng dâu này chặn miệng, Hà Lệ Quyên càng không vui, dù không thể hiện ra ngoài, nhưng Trương Huệ, người mới gặp lần đầu, cũng có thể nhận ra.
Trương Huệ quay đầu nhìn Giang Minh Ngạn, Giang Minh Ngạn lợi dụng việc bế con nói nhỏ một câu, chỉ có Trương Huệ nghe thấy.
Trương Huệ gật đầu.
Ở nhà họ Phan, Giang Minh Ngạn bị hai người anh họ gọi đi nói chuyện, Trương Huệ cứ theo sát chị dâu. Chị dâu thích bé ngoan nhà cô, thấy cô đi theo thì thuận tay bế cháu qua cho hai chị dâu họ xem.
“Tên đầy đủ là Giang Hàm, biệt danh là Hàm Hàm, sinh vào cuối tháng sáu, giờ đã hơn bảy tháng.”
Hina
Con của hai chị dâu họ đứa lớn nhất mới năm tuổi, đứa nhỏ nhất ba tuổi, tất cả đều là con trai, đang ở độ tuổi nghịch ngợm, thấy bé gái ngoan đều đòi bế một chút.
Hàm Hàm cũng rất dễ thương, không hề quấy khóc, mấy người phụ nữ đang nói chuyện vui vẻ thì Hà Lệ Quyên đến gọi hai chị dâu họ đi.
Một chị dâu họ lỡ bước một chút, nhỏ giọng gọi Trương Huệ qua khu vườn bên kia chơi.
Tô Đường gật đầu thể hiện đã biết, khu vườn bên kia có bác trai, bác gái ít nhiều cũng phải làm ra vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-198.html.]
Chờ chị dâu họ đi xa, Tô Đường nhỏ giọng nói với Trương Huệ: “Em đừng để ý đến thái độ của bác gái, bác ta có ý kiến với mẹ chồng chúng ta, mỗi lần đến đều có vẻ mặt như vậy, chị đã quen rồi.”
“Ừm ừm.”
Hàm Hàm thấy mẹ và người khác châu đầu ghé tai, cô bé cũng bắt chước lại gần, cái miệng nhỏ xíu hôn lên má người ta.
Tô Đường che mặt, ngọt ngào đến mức muốn hét lên: “Chị quyết định rồi, chị muốn sinh một đứa con gái.”
Phan Lạc Tinh nghe Giang Minh Ngạn nói Hà Lệ Quyên thái độ với con dâu út, trong lòng không vui, quay đầu tìm người, nghe thấy lời của con dâu cả, trên mặt lập tức cười tươi như hoa.
Chủ nhà không chào đón thì người làm khách có thể vui vẻ đến đâu?
Về mối quan hệ không mấy thoải mái với chị dâu nhà mẹ đẻ, Phan Lạc Tinh không tiện nói với anh trai, dù rằng những mâu thuẫn này cũng không phải ngày một ngày hai.
Nhưng Phan Lạc Tinh cũng không phải người dễ chọc.
Sắp đến giờ ăn trưa, Hà Mộng - cháu gái nhà mẹ đẻ Hà Lệ Quyên đến, Hà Mộng cười chào hỏi: “Nghe nói hai anh chị dâu nhà họ Giang tới nên em đặc biệt qua chào hỏi.”
Hai anh em Giang Minh Thăng và Giang Minh Ngạn không nói gì, Trương Huệ không quen biết cô ta, cũng không mở miệng, Tô Đường cười đáp lại: “Hà Mộng bây giờ cũng đi làm rồi phải không.”
Hà Mộng cười ngượng ngùng: “Chưa ạ, bây giờ không dễ tìm việc làm.”
“Không dễ tìm thì xuống nông thôn đi, nông thôn rộng lớn, có nhiều cơ hội, đang chờ đợi những người trẻ có kiến thức như cháu đến xây dựng.
Với cả cô ruột cháu rất thích giúp đỡ nhà mẹ đẻ, có cô ruột, từ nhỏ đến lớn cháu được đối xử không kém gì hai đứa con trai ruột Phan Huy và Phan Lỗi, so với hai anh em Minh Thăng và Minh Ngạn nhà chúng tôi, ha ha, hai đứa nhà tôi không thể so sánh với cháu được.”
Phan Lạc Tinh lạnh lùng vứt xuống một câu: “Cháu có cô ruột giúp đỡ, cho dù có xuống nông thôn thì chắc chắn vẫn sẽ sống rất tốt, rất tốt.”