Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 222

Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:27:12
Lượt xem: 334

Ngày hôm sau sinh nhật một tuổi, Hồ Tú nhìn thấy chị chồng, nóng lòng muốn chia sẻ với bà: “Hôm qua có mấy người ở xưởng máy móc hỏi em về Trần Dương với Trần Lập, còn nói muốn giới thiệu đối tượng cho bọn chúng.

Đúng rồi đúng rồi, em vẫn còn nhớ những gia đình đó, chị bảo Kiến Lâm giúp em tìm hiểu xem những người này như thế nào.”

Trương Kiến Lâm cười liếc nhìn hai đứa em họ: “Mợ yên tâm, con sẽ giúp mợ xử lý chuyện này.”

Hồng Minh đi tới, cười nói: “Cháu cũng có thể giúp, cháu quen rất nhiều người trong xưởng máy móc.”

“Vậy thì tốt quá, cậu mợ ở nông thôn không có nhiều tin tức, có các con giúp đỡ là không phải lo rồi.”

Hina

Hồ Tú lấy ra một tờ giấy có viết tên mấy người nhà, Trương Kiến Lâm đi tới nhìn: “Con gái của Đỗ Lượng, Đỗ Lượng ở bộ hậu cần phải không?”

Hồng Minh gật đầu: “Tôi biết ông ấy, khuôn đúc chúng ta làm đều là ông ấy phối hợp kéo vật liệu, người khá tốt, nghe nói nhà ông ấy có hai cô con gái, con gái lớn lấy chồng lâu rồi, con gái thứ thì sức khỏe hơi kém, hình như bị hen suyễn.”

“Sao cậu biết chi tiết như vậy?”

“Năm ngoái tuyển công nhân Đỗ Lượng muốn đưa con gái út vào làm, tôi nghe ông ấy nói.”

“Có vào được không?”

“Không, còn không vượt qua được kỳ thi đầu tiên.”

Hồ Tú nhíu mày: “Vậy thì không được. Người này tên là Thẩm Lực, vợ cậu ta giới thiệu cháu gái mình cho mợ, nghe nói người nhà ấy làm việc tại xưởng thép, mợ cũng không tiện hỏi cháu gái Thẩm Lực tên gì.”

Hồng Minh: “Cháu không quen người của xưởng thép.”

Trương Kiến Lâm gọi anh cả, Trương Kiến Sơn đi tới: “Gọi gì?”

“Anh có biết hoàn cảnh gia đình Thẩm Lực không?”

“Biết, em gái và em rể Thẩm Lực đều làm ở xưởng thép, nhà bọn họ được phân nhà cùng lúc với anh, một căn hai phòng, một nhà bảy người, chắc phải chen chúc lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-222.html.]

“Nhà bọn họ có nhiều con vậy à?”

“Cũng không phải có nhiều con, sau khi phân nhà, cha mẹ của em rể Thẩm Lực cũng vào ở, cùng với hai vợ chồng em gái Thẩm Lực và ba đứa con, tổng cộng một nhà bảy mống người.”

Đầu lông mày thanh tú của Hồ Tú càng nhíu chặt hơn: “Bao nhiêu con trai, bao nhiêu con gái?”

“Hai gái một trai.” Trương Kiến Sơn nói: “Nếu hai cô con gái nhà bọn họ đều kết hôn thì sẽ dư ra một gian phòng ngủ, nhà bọn họ sẽ ở thoải mái hơn.”

Hồ Tú cảm thấy không được, nhà này cảm giác hơi nhiều vấn đề.

Trong số những gia đình khác được viết trên giấy, ngoại trừ một nhà bọn họ không quen biết, hai nhà còn lại cũng có vấn đề như vậy, không một ai khiến Hồ Tú gật đầu.

Trần Lệ Phương an ủi: “Em đừng sốt ruột, chúng ta tìm hiểu trước, gia đình không được nhưng biết đâu con gái nhà người ta lại tốt thì sao.”

Trần Giác gật đầu: “Hôn nhân là chuyện quan trọng, không thể qua loa được.”

Hai anh em Trần Dương và Trần Lập nghiêm túc gật đầu, mặc dù bọn họ không phản đối việc xem mắt, chỉ cần cô gái có nhân cách tốt và gia đình tốt thì bọn họ cũng muốn kết hôn, nhưng cũng không thể tìm bừa.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đến lúc chọn đồ đoán tương lai rồi.”

Hôm nay Hàm Hàm ăn mặc như một bao lì xì, được cha bế ra ngoài.

Hôm nay không xỏ giày, đôi chân nhỏ để trần, đặt cô bé lên chiếu, bàn chân cọ vào chiếu, nhìn xung quanh một chút, nhiều người quá đi.

“Hàm Hàm, mau cầm lấy đi.”

Trần Lệ Phương vỗ tay thu hút sự chú ý của cô bé: “Nhìn thấy cái màu đỏ kia không, cái ví lớn bà ngoại chuẩn bị cho cháu đấy, sau này có tiền muốn mua cái gì cũng được.”

Trương Huệ không nhịn được cười, mẹ cô rất thực tế, không chỉ bỏ tiền vào ví, còn có phiếu lương thực, phiếu vải.

“Hàm Hàm lấy sách này, truyện tranh thiếu nhi ông ngoại mua cho cháu nha, đọc hay lắm.”

“Lấy sách làm gì, lấy tiền đi, có tiền ai thèm vất vả đọc sách nữa.” Trương Kiến Lâm hóng chuyện thêm dầu vào lửa: “Hàm Hàm nghe bác, lấy tiền đi.”

 

Loading...