Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:27:25
Lượt xem: 327
Mập Mạp cầm một quả đào lớn đặt ở phía trước: “Hàm Hàm, quả đào.”
Nhìn thấy quả đào, hai mắt cô bé sáng lên, tay chân chạm đất lưu loát bò qua, ôm lấy quả đào lớn: “Mẹ.”
Trương Huệ vội vàng bước qua sờ vào quả đào, không có lông.
Mập Mạp cười hi hi: “Con rửa đào rồi.”
Ngồi đó ôm quả đào lớn, bên cạnh có sách, bút, bàn tính… Cô bé dùng chân nhỏ đạp một cái, nhường chỗ cho quả đào lớn của mình.
“Mẹ, ăn.”
Cả nhà bật cười, Lưu Lị cười nói: “Nên đặt biệt danh cho Hàm Hàm, gọi là Đào đi.”
Trần Lệ Phương nhịn cười: “Được rồi, chọn đồ đoán tương lai cũng chỉ là trò chơi thôi, chúng ta ăn cơm đi.”
“Tới đây tới đây.”
Cơm trưa hôm nay đều là nhà làm, đồ ăn rất thiết thực, nào là gà hầm, vịt quay, thịt kho tàu… đầy đủ hết.
Hôm nay có nhiều người, đàn ông muốn uống rượu nên chia ra hai bàn nam nữ.
Hàm Hàm vươn tay về phía cha, Giang Minh Ngạn bế con gái ngồi vào bàn nam, mới ngồi xuống được một lúc, cô bé đã bị rượu làm cho khó chịu, dắt cuống họng gọi mẹ.
“Ơi, đây, con thích cha mà, gọi mẹ làm gì?” Trương Huệ đặt đũa xuống bế con gái qua.
Ngồi trong lòng mẹ, cô bé lập tức vui vẻ, muốn ăn thế này thế kia.
Trần Lệ Phương bưng một cái bát nhỏ tới, bên trong có cháo rau, trứng hấp và một ít thịt băm: “Đây mới là đồ ăn của cháu.”
Hàm Hàm cũng không kén chọn, mẹ cho ăn cái gì thì ăn cái đó.
Hồ Tú cười nói: “Hàm Hàm dễ ăn quá, chẳng trách cả người đều mũm mĩm thịt.”
“Đúng thế.”
Cơm trưa xong, bàn nam vẫn đang uống rượu, Trương Huệ bế con gái về phòng nghỉ ngơi, vốn là dỗ con gái, dỗ thế nào mà mình cũng ngủ thiếp đi.
Buổi chiều tỉnh dậy, mọi người đã rời đi.
“Cậu mợ đâu?” Trương Huệ dụi mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-223.html.]
Hina
“Đến khu gia đình xưởng máy rồi, chắc là muốn gặp nhà người ta.”
Trương Huệ ậm ừ: “Sao trong nhà lại có bao tải?”
“Ông bà nội gửi, anh tưởng mấy hôm trước đến rồi, không ngờ hôm nay mới tới, người ở bưu cục vừa mang tới.”
Trương Huệ cười nói: “Nhất định là chuẩn bị cho Hàm Hàm.”
Mở bao ra, bên trong có quần áo nhỏ, váy nhỏ may cho Hàm Hàm và hai bộ quần áo cho hai vợ chồng bọn họ. Dưới quần áo có một ít đồ ăn, nhưng không phải đồ ăn vặt mà là đồ khô có thể bảo quản lâu.
“Đây là cá biển à?”
“Ừm, chắc là mẹ anh lấy ở đâu đó.” Loại cá biển này dày thịt, nhìn có vẻ là đồ ngon.
Cá biển được gói riêng lẻ, bên dưới cá biển đều là sữa bột.
“Trong nhà còn hơn mười túi sữa bột, ông bà nội lại gửi tới.”
Giang Minh Ngạn lấy sữa bột ra: “Trong nhà cho chị dâu, bọn họ uống nhanh, để Hàm Hàm uống sữa cha mẹ mới gửi.”
“Được.” Ít nhất cũng mới hơn một chút.
Trương Huệ sắp xếp quần áo, phát hiện hai cái rương đều không đựng vừa.
“Tết này về hai chúng ta sẽ không thể chuyển được nhiều đồ như thế.”
“Không sao, lúc đó mấy người Hồng Minh cũng về, có bọn họ giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn.”
Buổi tối, hai vợ chồng bế Hàm Hàm về khu gia đình đưa sữa bột, Trần Lệ Phương hỏi Giang Minh Ngạn: “Cha mẹ con lại gửi tới nhiều à?”
“Vâng, con thấy có khi đủ cho Hàm Hàm uống đến lúc về thủ đô.”
“Vậy thì bảo cha mẹ con đừng gửi nữa.” Hai năm nay nhà thông gia đều gửi sữa bột đến, Trần Lệ Phương thấy rất ngại.
Trò chuyện một lúc, Trương Huệ hỏi cậu mợ đã về chưa.
“Chiều nay cậu con về rồi, mợ con thì ở lại hai ngày.”
Hồ Tú ở khu gia đình xưởng máy móc hai ngày, gặp bốn cô gái, càng nhìn bà ấy càng nhíu mày, hoặc là cơ thể có chút bệnh tật, hoặc là nhà mẹ đẻ không tiện ở chung, có một nhà vừa gặp đã nói lễ hỏi bọn họ muốn là một trăm đồng.
Nếu có loại thông gia coi con gái là túi tiền như vậy, Hồ Tú không dám nghĩ sau khi kết hôn sẽ thế nào. Mặc dù cô gái này nhìn cũng được, nhưng Hồ Tú vẫn không cân nhắc, nói vài câu rồi quay đầu bước đi.