Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:31:38
Lượt xem: 344
Hồng Minh cũng phải về nhà một chuyến.
Hôm qua đến đơn vị báo cáo, nhất định cha mẹ anh ấy đã biết anh ấy về, nếu hôm nay không về kiểu gì cũng bị đánh.
“Hôm qua tôi đặt mua hết đồ rồi, tối tôi về khu gia đình ngủ.”
Giang Minh Ngạn gật đầu: “Về nói chuyện đàng hoàng với cha mẹ cậu đi, lớn như vậy mà vẫn bị đánh thì ngại lắm.”
Hồng Minh dở khóc dở cười, anh ấy cũng không có quyền quyết định chuyện này.
Sau khi Hồng Minh đi, Giang Minh Ngạn cũng không vội về nhà tổ mà đến phòng để đồ tìm xẻng, dọn sạch tuyết trong sân.
Trong lúc anh bận rộn thì Trương Huệ tới.
“Sao em lại tới đây?”
“Qua xem các anh uống xong chưa.”
Hina
Trương Huệ đóng cổng lại: “Khi nào chúng ta mới đến đây sống? Em thấy mẹ mình chiều cháu quá, em làm mẹ ruột cũng không chịu nổi.”
“Sao thế?”
“Chiều nay Hàm Hàm ngủ dậy làm loạn, mẹ đưa ngọc trai trong hộp trang sức cho con bé chơi, ném lung tung xuống sàn, không biết lăn đi đâu mất, mẹ còn khen Hàm Hàm thông minh, biết ném đồ nữa.”
Giang Minh Ngạn không nói nên lời: “Hồi anh với anh cả còn bé mẹ cũng không như thế với bọn anh.
Ngày mai đi, ngày kia anh phải đi làm, tối mai chúng ta chuyển đến ở riêng.”
Chiều hôm sau, sau khi đề nghị đưa con gái đến sống ở ngõ Hoa Chi, Giang Minh Ngạn cẩn thận nhìn thái độ mẹ mình.
Trương Huệ ngồi đó, cũng không dám lên tiếng.
“Về đi, mẹ muốn giữ con ở nhà thêm vài hôm mà có vẻ con không vui, con muốn đi thì đi đi, sau này rảnh rỗi nhớ đưa Hàm Hàm về chơi nhiều vào.”
Giang Minh Ngạn thở phào nhẹ nhõm, tuy giọng điệu không tốt nhưng ít nhất cũng đồng ý.
“Mẹ, chờ đến mùa xuân, phong cảnh trong sân nhất định rất đẹp, nếu có thời gian mẹ hãy thường xuyên đến ngõ Hoa Chi dạo chơi nhé.”
Phan Lạc Tinh không muốn nói chuyện, khoát khoát tay: “Đi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-241.html.]
Giang Minh Ngạn đón con gái từ tay mẹ, Hàm Hàm nằm trong lòng cha, quay đầu gọi bà nội.
Phan Lạc Tinh thấy không nỡ, đưa tay ra rồi lại thu về.
Hai cụ Văn Diễm Thu và Giang Trường An cũng không giữ lại, chỉ nói nếu rảnh thì đến chơi.
“Hai đứa chờ một chút.”
Trương Huệ dừng bước, quay đầu nhìn Giang Minh Ngạn, đổi ý rồi?
Phan Lạc Tinh cầm một cái hộp gỗ nhỏ tới, Trương Huệ nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là hộp trang sức của mẹ chồng.
“Với xu hướng hiện nay cũng không đeo ra ngoài được nữa, để ở nhà thì phí, con mang về cho Hàm Hàm chơi đi, đừng để con bé ăn phải.”
“Mẹ.”
“Biến đi, nhìn thấy con là ngứa mắt.”
Giang Minh Ngạn ngậm miệng, vội vàng đưa vợ con đi.
Ra khỏi cổng nhà tổ, Trương Huệ mới nói: “Mẹ đỉnh thật, ngọc trai mà cho Hàm Hàm chơi như bi viên ấy.”
Khóe môi Giang Minh Ngạn hơi cong lên: “Hồi nhỏ anh thấy mẹ sắp xếp rương, khỏi phải nói, trong đó có một hộp ngọc trai, đều là của hồi môn năm xưa ông bà ngoại chuẩn bị cho mẹ.”
Trương Huệ không khỏi chặc lưỡi: “Thảo nào mẹ em giữ của hồi môn mợ cho gần nửa đời.
Giang Minh Ngạn, anh cũng có con gái, có phải cũng nên tiết kiệm của hồi môn không?” Trương Huệ không nhịn được trêu chọc.
“Có chứ.”
Khi mới quen vợ, biết cô thích đồ cổ, anh cũng định sưu tầm một ít, nhưng ở một nơi như huyện Vân Đỉnh khó mà tìm được đồ tốt.
Bây giờ về rồi, có thể liên lạc với nhiều bạn cũ, sẽ thu được không ít đồ tốt.
Có điều, phần lớn tiền tiết kiệm từ khi đi làm đến nay và tiền cha mẹ trợ cấp đều được dùng để mua căn nhà này, nên cũng không dư dả nhiều.
Trương Huệ cười nói: “Chúng ta có thể làm chuyện gì lớn chứ, không mua được thì thôi.”
Trương Huệ biết giá trị của đồ cổ ở đời sau, đồ đã rơi vào tay cô tuyệt đối sẽ không đánh mất. Bây giờ nếu phải đổi tiền, cô muốn dùng nhân sâm để đổi hơn.
Về đến nhà, Giang Minh Ngạn đặt con gái xuống, nói: “Huệ Huệ, trước đây anh muốn hỏi, nhà chúng ta có bao nhiêu nhân sâm?”