Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:36:08
Lượt xem: 314
Trương Cao Nghĩa đặt giỏ xuống: “Ông xem ông làm sư phụ, đồ đệ kéo cả nhà đi ngàn dặm xa xôi học tập, ông còn khuyên người ta không cần tới.”
“Nghe ông nói kìa, tôi thương đồ đệ thôi mà.”
Một đường leo núi quá mệt mỏi, dỡ hành lý xuống nghỉ ngơi một lát mới ổn định chỗ ở, chuẩn bị nấu cơm tối.
Trương Huệ vào phòng, phát hiện trong phòng được quét dọn sạch sẽ, ngay cả trong hộc tủ cũng không có một hạt bụi.
Cô cười cười, rõ ràng là sư phụ rất mong chờ cô đến, ngoài miệng còn không chịu thừa nhận.
Buổi tối Trương Huệ nấu cơm, quen thuộc đi ra vườn rau sau nhà hái một nắm rau xanh, buổi tối ăn mì trứng gà rau xanh.
Lúc nấu cơm tiện tay đun luôn nước tắm, leo núi mệt mỏi người đầy mồ hôi nên tối nay mọi người phải tắm rửa chút.
Hôm nay chị dâu Lục thực sự rất mệt, ăn tối tắm rửa xong, trời còn chưa tối hẳn đã vào phòng đi ngủ.
Trương Huệ bế con gái đi lòng vòng một lúc, ước chừng cơm tối trong bụng tiêu hóa gần hết mới đưa con gái về phòng ngủ.
Ngoài sân, cha và sư phụ đang ngồi uống trà, không hề sợ ban đêm không ngủ được.
“Sư phụ, cha, hai người đi ngủ sớm đi.”
“Biết rồi, con ngủ đi, đừng để ý đến chúng ta.”
Trương Huệ không quan tâm nữa, đóng cửa đi ngủ.
Chu Minh Sơn cười hỏi Trương Cao Nghĩa: “Trương Huệ đến thủ đô rồi hai ông bà già các ông thấy sao.”
Trương Cao Nghĩa thở dài một tiếng: “Đừng nói chuyện này.”
Chu Minh Sơn không nhắc lại nữa, hai người nói về những chuyện khác, vô cùng hợp ý, dù sao cũng đã là bạn già nhiều năm qua.
Giống như trước đây, cha cô chỉ xin nghỉ một ngày, cộng thêm hai ngày nghỉ, hôm trước đưa cô lên núi, hôm sau phải trở về luôn.
Trước khi đi đã thống nhất sẽ đến đón bọn họ vào mùng tám tháng tư sau Tết Thanh Minh, vừa vặn là Chủ nhật.
“Cha, cha xuống núi chậm thôi.”
“Ừ, biết rồi, con quay lại đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-258.html.]
Sau khi tiễn cha, Trương Huệ giao Hàm Hàm cho chị dâu Lục rồi đi đến trà quán, sư phụ cô đã đến được một lúc.
Chu Diệp vui vẻ nói: “Vừa nãy nghe chú Minh Sơn nói em đến, chị đoán ngay là em đến từ tối qua.”
Trương Huệ cười nhẹ: “Cái này cần gì đoán.”
Thôn Chu Gia xa như vậy, lần nào đến chẳng là chạng vạng tối.
Chu Diệp cười ha ha.
“Mà sao chị không lên núi hái trà?” Trương Huệ hỏi.
Chu Diệp ngượng ngùng cười nói: “Từ Vĩnh nhà chị không cho chị lên núi.”
“Tại sao?”
Chu Diệp sờ sờ bụng: “Chị có thai hơn hai tháng rồi.”
Trương Huệ sửng sốt: “Trước kia không phải là chồng cũ của chị…”
Chu Diệp cười cười : “Không phải chị không thể sinh con, mà là anh ta không thể.
Lúc vừa biết mình mang thai, cơn tức giận tích tụ trong lòng chị lập tức bộc phát, chị hận không thể ưỡn bụng xuống núi đến nhà kia chửi đổng, con mẹ nó không phải chị không thể sinh con, con trai ông ta không sinh được thì có.”
“Chị ngậm miệng mau, đừng chửi tục dạy hư trẻ con.”
Chu Diệp thoải mái cười ha ha: “Mỗi tội chị mới mang thai nên bụng không to, Từ Vĩnh khuyên chị, hay là chị cứ đến nhà bọn họ một chuyến, chị phải lột da mặt bọn họ giẫm dưới đất mới hả dạ.”
Hina
“Đừng tức giận, đừng tức giận, chị không nên tức giận, chờ con ra đời rồi chị đưa con đến cửa chửi đổng đi, đảm bảo bọn họ không dám thò mặt ra ngoài.”
“Rõ ràng.”
Nỗi phiền muộn trong lòng Chu Diệp nhiều năm tiêu tan, có lẽ vì được làm mẹ nên giờ đây nghị lực và tinh thần cả người cô ấy đã khác hẳn.
Trương Huệ không biết hình dung thế nào, nếu nhất định phải dùng một từ để mô tả, có lẽ chính là toàn thân Chu Diệp đều sáng lên, nếu trước đây là một ngọn lửa, thì bây giờ ngọn lửa này đang bùng cháy hừng hực, phát ra ánh sáng và nhiệt độ.
Trương Huệ thật sự mừng cho cô ấy, đồng thời cũng rất cảm động, Từ Vĩnh quả thực có ánh mắt sáng suốt.
Chu Diệp có thai, gia đình Từ Vĩnh cũng không phản đối nữa. Hiện tại Chu Diệp không thể quá mệt mỏi, không qua nhà Từ Vĩnh được, sau đầu xuân Từ Vĩnh trở về một chuyến, mang về một miếng thịt khô và năm cân gạo kê.