Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:38:01
Lượt xem: 358
“Ơi, sáng nay Hàm Hàm ở nhà ngoan không?”
“Hàm Hàm ngoan lắm.”
Giang Minh Ngạn bước tới bế con gái lên trước khi cô bé kịp lao vào vợ.
“Cha nói cho con biết, bây giờ sức khỏe của mẹ không tốt, không được ôm.”
Hàm Hàm tủi thân: “Con không muốn ôm mẹ, con chỉ muốn…”
“Muốn thơm mẹ phải không nào?” Thấy con gái không nói được, Trương Huệ cười nhéo nhéo cái cằm mập mạp của con gái.
Hàm Hàm cười khúc khích, đúng rồi ạ.
Một nhà ba người vào nhà, Giang Minh Ngạn đặt con gái xuống, cầm bình nước nóng rót cho vợ một cốc nước.
“Bây giờ em mang thai đã mệt rồi, còn phải chăm sóc Hàm Hàm sẽ bận lắm, khi nào sinh con xong lại phải chăm thêm bọn nhỏ, càng bận hơn, hay là chúng ta thuê thêm người nữa?”
Ý của Giang Minh Ngạn là thuê người làm bảo mẫu, chị dâu Lục phải nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, không thể nhờ cô ấy giúp chăm con được.
Trương Huệ uống một hớp: “Hàm Hàm cũng lớn rồi, có thể tự ăn ngủ, chỉ có hai đứa nhỏ phiền phức thôi, đúng là cần người giúp chăm sóc.”
Hai vợ chồng đều thống nhất thuê người, ưu tiên người có kinh nghiệm nuôi con.
Sắp đến Tết rồi, Trương Huệ không vội, đợi đến sau Tết thêm người vào nhà cũng được.
Dù sao người ta cũng phải ăn Tết ở nhà chứ.
Muốn thuê người chăm con, Giang Minh Ngạn không muốn tìm người ở quá xa, tốt nhất là người ở gần, nên nhờ người nghe ngóng những người có thể tin tưởng được.
Sau khi Tả Duy biết chuyện, anh ấy đã đến giới thiệu một người với hai vợ chồng bọn họ, à không, là hai người.
“Hai vợ chồng nhà kia cũng là họ hàng xa nhà tôi, theo bối phận của tôi phải gọi là chú Khải và thím Vạn, đều là người Đông Bắc, con gái duy nhất của hai người lấy anh họ của anh họ tôi, tháng trước đến vẫn sống ở nhà con gái bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-267.html.]
Hai vợ chồng già không muốn trở về, muốn tìm việc làm trong thành phố, lương bao nhiêu cũng được, miễn là bao ăn bao ở.” Tả Duy cười nói: “Anh họ tôi biết tôi quen nhiều người nên nhờ tôi giúp đỡ.”
Hina
“Người bao nhiêu tuổi rồi, biết làm những gì?”
“Hai vợ chồng đều hơn bốn mươi tuổi, chú Khải là cựu chiến binh, biết lái xe tải, có thể giúp cậu làm một số việc lặt vặt, thím Vạn hoàn toàn có thể giúp vợ cậu chăm con.”
Tả Duy suy nghĩ một chút: “Nếu cậu chỉ cần một người chăm con thì một mình thím Vạn cũng được.”
Anh ấy cũng không muốn làm Giang Minh Ngạn khó xử, có thể tìm cách khác để giải quyết công việc của chú Khải.
“Cậu bảo hai người họ tới nhà xem thử, phù hợp thì nói tiếp.”
“Cậu đừng ép buộc bản thân, một mình cậu làm việc nuôi cả gia đình nhỏ, còn phải trả lương cho ba người, áp lực lớn lắm đấy.”
Giang Minh Ngạn cười cười, không nói với Tả Duy năm ngoái mình trở về làm việc đã có thể dư dả nuôi sống cả gia đình nhỏ, còn có thu nhập từ việc bán nhân sâm của Huệ Huệ nên trong nhà không thiếu chút tiền lẻ ấy.
Tả Duy thấy Giang Minh Ngạn không có chút miễn cưỡng thì vỗ vỗ vai anh: “Tên nhóc này, thông gia giờ giàu nhỉ.”
Giang Minh Ngạn nói đùa: “Giá hai củ nhân sâm cậu mua của tôi đủ trả lương cho ba người mấy năm liền đấy.”
Tả Duy bỗng nhiên thấy không vui, anh ấy mới chỉ đủ ăn no, sao phải lo lắng cho người giàu có như vậy?
Chú Khải và thím Vạn sống trong thành phố, ngày hôm sau Tả Duy đưa người đến ngõ Hoa Chi luôn.
Lần đầu gặp mặt, Trương Huệ cảm thấy hai vợ chồng này rất hiền hòa, sau khi bàn bạc với Giang Minh Ngạn thì quyết định để bọn họ ở lại thử sức.
“Mọi người muốn đến đây luôn hay qua Tết mới đến ạ?”
“Đến luôn cũng được.” Thím Vạn vội vàng nói.
Bọn họ sống với con gái và con rể, nói thật rất bất tiện, cũng sợ con rể có ý kiến nữa, cho nên hai người bọn họ mới muốn nhanh chóng tìm việc chuyển ra ngoài.
Mức lương khá, thậm chí ít một chút cũng không sao, chỉ cần có chỗ dừng chân, thỉnh thoảng được nghỉ bọn họ có thể đến thăm con gái là tốt lắm rồi.