Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:39:36
Lượt xem: 278
Trương Huệ đã học tập đọc sách từ năm ngoái, năm nay từ núi Mạnh Đỉnh trở về càng toàn tâm toàn ý học tập hơn.
“Em định thi vào trường đại học nào?”
“Tất nhiên là đại học Bắc Kinh ở thủ đô rồi, gần nhà chúng ta.” Cô cảm thấy mình có thể đột phá.
Giang Minh Ngạn cười nói: “Vậy thì tốt, Hàm Hàm đi học rồi, đến lúc đó em đưa Giang Sâm và Giang Phong đến trường học cùng, tiện thể cho con biết đại học là như thế nào.”
Trương Huệ hừ nhẹ một tiếng: “Đừng tưởng chỉ có anh là sinh viên, anh chờ đấy, em cũng có thể thi đỗ.”
“Em xem em kìa, anh có bảo em không thi đỗ đâu.”
Tin tức khôi phục kỳ thi đại học đã gây chấn động cả nước. Cũng có những người bị chuyển xuống nông thôn các nơi trở lại thành phố, thỉnh thoảng ra ngoài Trương Huệ lại phát hiện trên đường phố thành phố có nhiều người hơn.
Ngõ Hoa Chi bọn họ có ít người ở, mấy gia đình kia cũng không có nhiều người, mọi người đều sống cuộc sống yên tĩnh, dạo gần đây cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Hina
Nhiều người trở lại thành phố, tài sản của bọn họ được trả lại, Giang Minh Ngạn hỏi vợ: “Nhà mình có cần mua thêm nhà không?”
“Có chứ sao không? Nhà mình có tận ba đứa con đấy.”
“Mỗi đứa một căn à?”
Trương Huệ tính toán tiền trong nhà: “Nếu không đắt quá thì có thể mua.”
“Vậy mua luôn đi, không đủ chúng ta mượn cha mẹ thêm.”
Giang Minh Ngạn hỏi như vậy vì có mấy nhà dọn ra khỏi ngõ Hoa Chi, nhà bọn họ ở phải trả lại cho chủ sở hữu ban đầu, chủ sở hữu ban đầu không cần nữa, muốn bán đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-274.html.]
Sau khi Trương Huệ biết được: “Mau mua một căn trong ngõ đi, sau này ba đứa có kết hôn cũng được ở gần nhau.”
Mùa xuân trở về một chuyến, số lượng nhân sâm trong tay Trương Huệ lại tăng lên, hầu hết những người chịu khổ nhiều năm trở về thành phố đều có sức khỏe kém, Giang Minh Ngạn mang nhân sâm đi thương lượng, cũng thành công nhanh chóng.
Bị vợ chồng bọn họ ảnh hưởng, hai vợ chồng Giang Minh Thăng và Tô Đường cũng mua hai căn nhà để đấy.
Tô Đường lại mang thai, Tô Đường nói sinh nốt đứa này rồi thôi, sau này hai đứa mỗi đứa một căn.
Ngày hai mươi mốt tháng mười, tin tức khôi phục kỳ thi đại học được đăng trên báo, Trương Kiến Lâm kích động gọi điện cho Trương Huệ, nói cả xưởng đều đang sôi trào, ai cũng xôn xao muốn ghi danh tham gia thi đại học, hôm nay rất nhiều công việc trong xưởng bị ngừng lại.
Tình hình ở xưởng thép huyện Vân Đỉnh cũng gần như tương tự, chỉ cần cảm thấy mình có cơ hội là đều cố gắng hết sức tìm sách chuẩn bị ôn tập.
Nhà họ Chu.
Viên Hiểu Đình đón con gái từ trường về đến nhà, thấy Chu Chấn đang ôn tập thì trong lòng dâng lên cảm giác hy vọng, nếu cô ta và Chu Chấn đều thi đỗ đại học, rời khỏi cái huyện nhỏ này, cô ta sẽ có thể ưỡn thẳng sống lưng làm người, không còn ai chỉ trỏ sau lưng cô ta nữa.
Cơ hội thay đổi số phận này quá quan trọng với cô ta, cô ta bàn bạc với Chu Chấn: “Em muốn gửi Tiểu Bảo về nhà cha mẹ ở hai tháng, chờ chúng ta thi đại học xong lại đón con về.”
“Anh đi với em.” Chu Chấn cũng cân nhắc như thế.
Dù sao đi nữa, kể cả không đỗ đại học thì đỗ cao đẳng hay trung cấp kỹ thuật cũng là rất tốt đối với nhà bọn họ rồi.
Thay vì làm việc trong xưởng thép, Chu Chấn muốn vào những đơn vị tốt như ủy ban huyện, ủy ban thành phố hơn, nếu không, anh ta thấy sẽ không thể ngóc đầu lên cả đời.
Hai vợ chồng nghĩ đến cùng nhau đi, ăn tối xong đưa con đến nhà họ Viên.
Viên Quang Tổ nói: “Cơ hội khó đến, không biết sau này sẽ ra sao, hai đứa quyết tâm vươn lên tranh giành vị trí là chuyện tốt, cha và mẹ các con đều ủng hộ.
Hai đứa cố gắng ôn tập đi, cha nghe bọn họ nói xưởng có chính sách về việc thi đại học này, sẽ hỗ trợ con em xưởng thép thi đại học, có thể xin nghỉ phép.”