Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 275
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:39:49
Lượt xem: 303
Sau khi tin tức thi đại học truyền ra, Viên Quang Tổ vẫn luôn để ý tới.
“Cảm ơn cha.”
Viên Quang Tổ khoát tay, đi đi.
Đóng cửa lại, Vu Tuyết nắm tay cháu gái: “Ông Viên, ông nói Kiến Quân nhà mình có thể được thả ra không?”
Những năm này không vừa ý, Vu Tuyết đã không còn là Vu Tuyết trước kia nữa, già hơn rất nhiều: “Chính sách cũng thay đổi rồi, Kiến Quân…”
“Đừng nghĩ tới, chính sách có đổi mới đến đâu cũng không thả Kiến Quân ra đâu, bà đừng quên năm đó mấy người kia bị b.ắ.n c.h.ế.t đấy, Kiến Quân còn sống là tốt lắm rồi.”
“Nhưng…” Vu Tuyết không nhịn được rơi nước mắt: “Nó ở nông trường bảy năm rồi, hơn mười năm nữa mới được ra ngoài, đến lúc đó bốn mươi tuổi đầu rồi còn làm được trò trống gì nữa?”
Viên Quang Tổ không có gì để nói, chỉ thở dài một tiếng.
Tin tức khôi phục thi đại học khiến huyện Vân Đỉnh náo động, mà thôn Chu Gia trên núi vẫn chưa nhận được tin tức, mãi đến sáng hôm sau người nhà họ Chu ở dưới núi lên đưa tin, đến giữa chiều người thôn Chu Gia mới nhìn thấy tờ báo ngày hôm qua.
Chu Diệp cười ha ha: “Mùa xuân Trương Huệ đến nói với chúng ta rồi mà, còn mang mấy bộ sách tới nữa.”
Cha Chu Diệp hừ nhẹ một tiếng: “Biết trước có ích gì?”
Bọn họ đã biết trước tin tức khôi phục kỳ thi đại học, cũng nhận được sách từ lâu rồi, nhưng ngoại trừ Từ Vĩnh, không ai trong thôn thực sự chú ý đến việc này.
Hina
Chu Diệp do dự nói: “Cha, sao cha lại tức giận, con và anh trai cũng không học hành gì, miễn cưỡng tốt nghiệp tiểu học, chẳng lẽ cha còn mong ngóng chúng con đi thi đại học sao?”
Mẹ Chu Diệp nói: “Tôi thấy Chu Diệp nói rất đúng, ông già ông cũng đừng quá tức giận, mong ngóng Chu Diệp thi đại học còn không bằng trông cậy vào Từ Vĩnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-275.html.]
Từ Vĩnh cười nói: “Cha mẹ yên tâm, con nhất định sẽ học tập chăm chỉ.”
Chu Diệp vỗ vỗ vai anh ấy: “Nếu anh thi đỗ đại học, em sẽ đưa hai con đi theo anh, miễn cho anh bị những người phụ nữ khác mê hoặc, em lại không có chỗ nào để khóc.”
Năm đó Chu Diệp sinh được một cậu con trai tên Từ Quốc Khánh, sau khi đến gặp bà nội sinh thêm một cô con gái tên Từ Hạ Chí.
Từ Vĩnh bất lực nói: “Chúng ta đã kết hôn nhiều năm như vậy, em còn không tin tưởng anh?”
“Không phải em không tin tưởng anh, mà là không tin được những người phụ nữ ngoài kia, anh tốt như vậy, lỡ có người phụ nữ vô liêm sỉ nào muốn cướp của em thì sao?” Chu Diệp nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Cả nhà bật cười, Từ Vĩnh bế con gái cười nói: “Yên tâm, dù có đỗ anh cũng không vào trường ngoài tỉnh đâu, học ở thành phố thôi.”
Ông hai Chu nghênh ngang đi tới: “Học ở thành phố cũng tốt, ta có nhà ở thành phố, đến lúc đó cho mấy đứa ở, không thu tiền thuê nhà.”
“Ông hai, người ta trả nhà ở thành phố cho ông rồi ạ?”
Ông hai Chu cười ha ha: “Trả rồi, tháng trước có người anh em quản lý viết thư cho ta, bảo ta đến thành phố nhận lại nhà.”
“Sao ông vẫn chưa đi?”
“Tháng trước bận thu hoạch trà thu mà, bây giờ rảnh rồi, mấy hôm nữa ta đi.”
Ông hai Chu ngồi một lát rồi chuẩn bị về nhà nấu cơm, trước khi đi nhớ lại lời Trương Huệ nói, nói thêm: “Cội nguồn nhà họ Chu chúng ta ở thôn Chu Gia, sau này chính sách cải thiện rồi, con cháu trong nhà cứ vào thành phố đi, mặc dù thành phố Hoài Sơn của tỉnh chúng ta không bằng các thành phố lớn như Bắc Kinh và Thượng Hải nhưng vẫn rất tốt, mấy đứa có tiền trong tay, để cũng không làm gì, chi bằng mua căn nhà trong thành phố mà ở.”
“Ông hai, Trương Huệ cũng nói với cháu, cháu và Từ Vĩnh bàn bạc rồi, nếu có nhà thích hợp chúng cháu cũng muốn mua.”
Người thôn Chu Gia bọn họ làm việc cho xưởng trà, hàng tháng nhận lương đúng hạn, bình thường trên núi không tốn kém gì, bao nhiêu năm như vậy, nhà nào cũng tiết kiệm được không ít tiền.