Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 286
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:42:16
Lượt xem: 332
“Ăn cơm thôi.”
Thức ăn đã được bưng hết lên, chị dâu Lục bước vào đưa bát đũa cho Trần Lệ Phương.
Buổi sáng thật sự rất bận rộn, Trương Huệ tự đi học, Giang Minh Ngạn đạp xe đi làm, tiện thể đưa con gái đi học.
Chị dâu Lục đun nước nóng, Trần Lệ Phương tắm rửa một lượt xong không ngủ mà chơi với hai cháu trai đến trưa, buổi trưa ăn cơm, lúc nghỉ trưa mới đi ngủ.
Buổi chiều trường Hàm Hàm có hoạt động nên giữa chiều cô bé tự về nhà.
Chiều tối, Giang Minh Ngạn và Trương Huệ về đến nhà, trong nhà trở nên nhộn nhịp hẳn.
Trần Lệ Phương kể chuyện mình đưa con trai đến Thượng Hải học, tham quan xong thì đi về miền Bắc, dừng chân ở những nơi như Hàng Châu và Dương Châu, kể ở nơi đó có món gì ngon, trò gì vui, thu hút ba đứa cháu ngoại không rời mắt.
Hina
Hàm Hàm nghe xong tìm hỏi mẹ: “Nghỉ hè con cũng muốn đi, chúng ta đến Thượng Hải chơi trước khi về nhà bà ngoại được không ạ?”
Năm ngoái để dỗ Hàm Hàm đi học, Trương Huệ đã hứa nghỉ hè sẽ đưa cô bé về nhà bà ngoại.
“Được, chúng ta đến miền Nam nhìn xem.”
Giang Sâm và Giang Phong vội vàng chạy tới ôm đùi mẹ: “Bọn con cũng muốn đi.”
“Các con tự đi được thì đi, nếu phải bế thì không đi nữa.”
Đến khi nghỉ hè, cô chắc chắn sẽ không thể bế nổi hai đứa con trai bốn tuổi.
“Mẹ, bọn con tự đi.”
Giang Phong siết chặt nắm đ.ấ.m đứng bên cạnh anh trai, anh trai nói cũng vậy.
“Mẹ sẽ nhớ lời các con nói.”
Trương Huệ không ngờ, mẹ cô làm nội trợ bao nhiêu năm nay, giờ lại rảnh rỗi đi du lịch một mình, từ huyện Vân Đỉnh đến Thượng Hải, rồi từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, rồi một thời gian ngắn nữa lại từ Bắc Kinh về huyện Vân Đỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-286.html.]
“Mẹ, hay là mẹ ở đây thêm vài tháng nữa, nghỉ hè chúng ta cùng nhau trở về.”
“Không được, ra ngoài lâu quá, mẹ muốn về sớm một chút.”
Trần Lệ Phương dự kiến ở Bắc Kinh một tuần rồi về luôn.
“À, trước khi mẹ đến sư phụ con nhờ người đến nhắn, nói mấy năm này con bận học, không cần quan tâm tới chuyện hái trà, khi nào tốt nghiệp lại đi cũng được.”
“Con cũng nghĩ vậy, dù sao cũng chỉ có bốn năm, cũng không dài lắm.
Mà mấy người Chu Diệp thi đại học thế nào ạ?”
“Nghe nói Từ Vĩnh thi đỗ đại học, học ở thành phố, đôi này mua nhà ở thành phố rồi, qua Tết là đến trường đăng ký, lúc đi qua huyện Vân Đỉnh còn đặc biệt đến nhà thăm hỏi. Chu Diệp cho con một cái đầu heo muối, mẹ treo trên xà bếp cho con, cầm ra ngoài không tiện nên không mang đến được.”
Ngoài Từ Vĩnh, thôn Chu Gia còn có hai người đỗ trường cao đẳng, cũng ở thành phố.
Ăn cơm xong, nhân lúc Giang Minh Ngạn đưa con trai đi rửa mặt, Trần Lệ Phương thì thầm với con gái: “Viên Hiểu Đình thi trượt, Chu Chấn thi đỗ, nghe nói tên là đại học công nghiệp Hoài Sơn gì đó.”
“Thành tích của Chu Chấn vốn rất tốt, anh ta thi đỗ là chuyện bình thường.”
“Hừ, con không biết đâu, khi Chu Chấn nhận được thư báo trúng tuyển, người nhà họ Viên liền khác hẳn trước kia, trước kia toàn cụp đuôi xuống, bây giờ lại dựng đuôi lên.”
Đợt Tết đi chợ đụng phải Vu Tuyết, giọng điệu kiêu ngạo kia giống như Chu Chấn thi đỗ đại học là cả nhà bọn họ đều lên tiên vậy.
“Vu Tuyết nói đủ thứ, mẹ thấy bà ta vẫn sợ hãi trong lòng, Chu Chấn lên thành phố học đại học, Vu Tuyết cũng khuyên Viên Hiểu Đình từ chức ở trường học đưa con theo lên thành phố.”
“Vậy nhà bọn họ lấy đâu ra thu nhập.”
“Ai nói, không phải trường đại học sẽ phụ cấp một phần sao?”
“Chu Chấn là một người đàn ông trưởng thành, chút phiếu lương thực phụ cấp này chỉ đủ cho một mình anh ta, có Viên Hiểu Đình và con gái anh ta nhất định không đủ, huống chi con gái của Viên Hiểu Đình còn lớn hơn Hàm Hàm nhà mình một chút, lại đang tuổi đi học.”
“Bốn năm thôi mà, chắc chắn nhà bọn họ có tiền tiết kiệm, chống đỡ đủ bốn năm đó.” So với chịu chút khổ này, người nhà họ Viên sợ Chu Chấn vào đại học rồi đòi ly hôn với Viên Hiểu Đình hơn.