Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:44:28
Lượt xem: 283
“Sống rất tốt.” Giáo sư Chu giới thiệu với Trịnh Minh Chí: “Đây là học trò của tôi, Trương Kiến Lâm.”
Trịnh Minh Chí cười nói: “Vừa làm quen rồi, học trò cậu có thể coi là đàn em của tôi.”
Đàn em mới quen?
Giáo sư Chu kinh ngạc liếc nhìn Trương Kiến Lâm, nhưng cũng không hỏi ngay tại chỗ, cười nói vài câu về chuyện gia đình với Trịnh Minh Chí, sau đó hai người đổi địa điểm để nói chuyện quan trọng.
Trương Kiến Lâm cũng phải theo sau.
Lâm Tây và Trương Huệ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Tây không về phòng mình mà đến phòng Trương Huệ, giúp Trương Huệ chăm sóc tắm rửa cho ba đứa nhỏ, hết bận mới trở về.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng, là anh hai của cô.
Hàm Hàm không chịu ngủ, thấy bác tới liền nhảy xuống giường chạy ra.
Trương Kiến Lâm ôm cháu gái, xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Huệ Huệ, hôm nay là lần đầu em gặp ông Trịnh à.”
“A, đúng thế.”
Hai anh em nhìn nhau, Trương Huệ hỏi: “Nói đi, có phải là ông Trịnh có thân phận đen trắng ghê gớm gì kia không?”
“Em biết?”
Trương Huệ không biết, nhưng cô biết một chút về thân phận nhà mẹ đẻ Lâm Tây, cho nên đoán Trịnh Minh Chí cũng có bối cảnh này.
“Giáo sư Chu nói Trịnh Minh Chí này là người rất phức tạp, nói ông ấy xấu thì ông ấy cũng làm được rất nhiều việc tốt, công việc kinh doanh quá lớn, có lai lịch mờ ám là chuyện bình thường.
Giáo sư Chu còn nói Trịnh Minh Chí rất yêu nước, là một trong những doanh nhân đầu tiên đến đây, lần này giáo sư Chu đưa anh tới là để nói chuyện mua thiết bị nghiên cứu với Trịnh Minh Chí.”
“Phải thông qua ông ấy?”
“Ừ, ngoại hối của chúng ta không nhiều, một số thiết bị nghiên cứu có độ chính xác cao không được phép xuất khẩu sang nước ta, nên phải mua qua ông Trịnh, tiện hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-296.html.]
Những thiết bị nghiên cứu này còn không phải cho trường bọn họ sử dụng mà mua hộ học viện vật lý hóa học bên kia, có thể nói rất rắc rối.
Giáo sư Chu có quan hệ với Trịnh Minh Chí, thực ra trước khi đến, giáo sư Chu cũng không chắc Trịnh Minh Chí có đồng ý hay không, không ngờ anh ấy lại được Trịnh Minh Chí nhận là đàn em ngay tại chỗ, vừa rồi lúc bàn bạc cũng càng trở nên cởi mở hơn.
Điều quan trọng là Trịnh Minh Chí đã đồng ý.
Trương Kiến Lâm biết Trịnh Minh Chí đồng ý một mặt vì bản thân vui lòng, một mặt vì quan hệ giữa Lâm Tây và Huệ Huệ.
Hina
Trương Huệ khuyên anh ấy đừng suy nghĩ nhiều: “Các anh đưa ra yêu cầu, người ta đồng ý là có lý do của người ta, các anh nhớ ân tình của người ta là được.”
“Đúng.”
Sáng hôm sau, lúc bọn họ chuẩn bị ra ngoài ăn sáng thì Trịnh Minh Chí tới, cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một bao lì xì to, Hàm Hàm dắt hai đứa em trai ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Trịnh Minh Chí cười nói: “Khi nào rảnh các chÚ đến Hồng Kông chơi đi, Hồng Kông cũng có nhiều đồ ăn ngon lắm.”
“Vâng, cháu sẽ bảo mẹ đưa cháu đi.”
Trương Huệ nghĩ thầm, muốn đi Hồng Kông chỉ sợ phải đợi vài năm nữa.
Hiện tại bảo bối trong tay cô đang chờ tăng giá, cần thêm mấy năm.
Sau khi chơi mấy ngày ở Thượng Hải, gửi đồ vật mua trên đường về Bắc Kinh, Trương Huệ và Lâm Tây ngồi xe đến huyện Vân Đỉnh.
Xe chạy ra khỏi ga Hoài Sơn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Hàm Hàm nằm ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài: “Mẹ, bọn họ đều đang nhìn chúng ta.”
Ông con gái tới: “Con ngồi yên, chúng ta sắp ra khỏi thành phố rồi.”
Ra khỏi thành phố, xe tăng tốc vượt qua hai chiếc ô tô trên đường, nửa tiếng sau xe tiến vào huyện Vân Đỉnh.
Ở thành phố Hoài Sơn thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy những chiếc xe hơi nhỏ, sau khi đến huyện Vân Đỉnh, bọn họ lái xe vào thành phố, trở thành chiếc ô tô duy nhất trên đường.
Nhìn thấy con đường quen thuộc, ba anh em không nhịn được ghé vào cửa sổ nói chuyện.
Lâm Tây ngồi thẳng lên một chút: “Đây là nhà của em sao?”
“Ừm, em lớn lên ở đây.”