Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 303

Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:45:58
Lượt xem: 322

Lúc này, bọn họ lại phải chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Trước khi Trương Huệ đi, hai anh em Mập Mạp và Tráng Tráng từ nhà bà ngoại về, Mập Mạp nghe Hàm Hàm nói ở nhà có ô tô thì đòi ngồi, nhưng xe đỗ trong trường, ông nội cầm chìa khoá nên Mập Mạp không ngồi được.

“Anh Mập Mạp, chờ khi nào em đi thì bảo ông Khải lái xe ra ngoài cho anh ngồi.”

“Hứa nhé.”

Hàm Hàm gật đầu mạnh: “Em nói được làm được.”

Lâm Tây nhìn thấy, cười nói: “Hàm Hàm, con không hỏi dì à?”

Hàm Hàm nhào qua làm nũng: “Dì Lâm nhất định sẽ đồng ý với con mà đúng không?”

Bị cô bé chu mỏ hôn một cái, Lâm Tây không nhịn được cười.

“Được rồi, dì đồng ý.”

Hàm Hàm cười hì hì: “Dì Lâm, để con bảo mẹ con nấu đồ ăn ngon cho dì.”

Một ngày trước khi đi, Trương Huệ dẫn con gái đi mua đồ ăn, Giang Sâm và Giang Phong cũng đòi đi, được thôi, đưa cả ba bọn họ đi mua đồ ăn.

Hina

“Mẹ mua thịt, mua sườn, hấp sườn với bột ăn.”

“Ừm.” Trương Huệ thấy sườn rất tươi nên mua năm cân, chắc là đủ cho cả nhà ăn.

Hàm Hàm đưa tay ra: “Con cầm.”

Trương Huệ không cho: “Hơi nặng, để mẹ cầm, lát nữa con cầm rau giúp mẹ.”

“Được ạ.” Hàm Hàm đáng yêu bĩu môi.

“Nào, chúng ta đi mua rau.”

Vừa xoay người, Trương Huệ đã nhìn thấy Chu Chấn và con gái anh ta.

Trương Huệ nhớ con gái Chu Chấn hơn Hàm Hàm nhà cô mấy tháng, cô bé gầy gò, ánh mắt rụt rè, nép sát vào cha mình.

“Đã lâu không gặp.” Chu Chấn chào hỏi trước, khách sáo nói: “Con em đã lớn như vậy rồi?”

“Ừm, con gái anh học tiểu học rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, nửa cuối năm sẽ bắt đầu học lớp hai.”

Hai người hỏi thăm con gái nhau, đột nhiên không biết phải nói gì, Hàm Hàm kéo váy mẹ một cái: “Sâm Sâm nói buổi trưa muốn ăn cà tím.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-303.html.]

Giang Sâm: “...” Là Giang Phong thích ăn cà tím, em không thích.

Hàm Hàm không quan tâm: “Mẹ, chúng ta đi mua rau đi.”

Trương Huệ nói với Chu Chấn: “Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước.”

“Được.”

Trương Huệ bị các con kéo đi, Chu Chấn đứng đó, không quay đầu nhìn Trương Huệ cũng không bước tới mua thịt.

Nghe nói năm nào Trương Huệ cũng về huyện Vân Đỉnh, mấy năm nay anh ta gần như không hề gặp được cô ở huyện này, chỉ nghe người ta nói đơn vị chồng cô làm việc tốt, đối với cô cũng tốt, Trương Huệ nuôi ba đứa con sống cực kỳ thoải mái.

Hôm nay gặp một lần, Trương Huệ vẫn là Trương Huệ anh ta quen biết nhiều năm trước, gương mặt kia vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn, cả người tỏa ra cảm giác giàu sang phú quý, thoải mái như không có chuyện gì có thể khiến cô nhíu mày.

Anh ta nghĩ, lúc trước cô nhất định phải chia tay anh ta là đúng, kết hôn với anh ta có gì tốt chứ?

Một nụ cười khổ bất giác xuất hiện trên môi Chu Chấn.

“Cha.”

Chu Ngọc kéo vạt áo cha, Chu Chấn cúi đầu sờ trán con gái: “Con muốn ăn cái gì thì nói, cha mua cho con.”

Chu Ngọc lộ ra nụ cười rụt rè: “Cha mua chân heo đi, mẹ thích ăn.”

“Được.”

Buổi tối ăn một bữa thịnh soạn, sáng hôm sau chú Khải lái xe ra khỏi trường, đỗ ngoài sân nhà họ Giang, bọn trẻ đường Hoè Hoa lại đến chơi đùa, còn có Mập Mạp và Tráng Tráng ồn ào bên cạnh.

Trương Huệ cất hành lý vào cốp xe, cười nói: “Trong xe còn rất nhiều xăng, đủ cho chúng ta trở về, chú lái xe chở bọn nhỏ chơi một vòng thành phố đi.”

“Cô út thật tốt.”

“Cảm ơn dì Trương.”

Nghe thấy Trương Huệ nói, một đám trẻ con vui vẻ nói cảm ơn, Mập Mạp là đứa nghịch ngợm nhất, đã chạy đến ghế phụ ngồi xuống rồi.

Tráng Tráng cũng muốn ngồi ghế phụ Mập Mạp không cho: “Trẻ con không được ngồi phía trước.”

“Vậy anh cũng là trẻ con mà.”

“Anh không phải, anh là người lớn rồi.” Mập Mạp vỗ ngực, cậu bé học cấp hai nha.

Được rồi.

Tráng Tráng không cãi được anh trai, tranh thủ thời gian leo lên xe.

Hiện tại nhà nào cũng có nhiều con, chú Khải vừa không để ý đã có hơn chục đứa trẻ chen chúc lên xe, vội vàng bảo bọn chúng xuống.

 

Loading...