Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 305
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:46:23
Lượt xem: 282
Chú Khải lái xe tới, sau khi lên xe, Lâm Tây nói: “Về nhà chị phải nghỉ ngơi vài hôm, mấy ngày nữa chúng ta hẹn gặp sau.”
Trương Huệ cười nói được.
Sau khi Trương Huệ về đến nhà, có một điều bất ngờ khác đang chờ đợi cô, Giang Minh Ngạn sắp đi thi nghiên cứu sinh thạc sĩ, đang chuẩn bị kiểm tra.
Hàm Hàm không thể tin được: “Cha cũng phải học, vậy cả nhà mình đều phải học rồi.”
“Các em con còn chưa đủ tuổi, vẫn phải đợi mấy năm nữa.”
Trước giờ Giang Minh Ngạn chưa từng đề cập đến việc thi nghiên cứu sinh, sao đột nhiên lại nảy ra ý tưởng này?
Ăn trưa xong, giao con cho thím Vạn trông coi, Trương Huệ tắm gội, còn chưa lau khô tóc đã đến phòng làm việc tìm Giang Minh Ngạn.
Hina
“Trước khi em đi anh còn nói các anh phải làm dự án lớn gì mà, anh còn phụ trách không?”
“Ừm, cũng vì dự án này mà anh thấy mình còn nhiều thiếu sót, cần phải học tập chăm chỉ hơn.”
So với nhu cầu công việc ngày càng tăng, hệ thống kiến thức của anh đã quá lạc hậu, sau nhiều lần cân nhắc anh mới đưa ra quyết định này.
Trương Huệ nghe Giang Minh Ngạn nói xong mới nói: “Nếu anh đã đưa ra quyết định thì em chắc chắn sẽ ủng hộ anh.”
Nghĩ đến xu hướng ra nước ngoài vào những năm 1900, Trương Huệ nói: “Anh có thể học nghiên cứu sinh thạc sĩ trong nước trước, sau đó ra nước ngoài học tiến sĩ, anh học cơ khí thì đến Đức.”
Với bối cảnh nhà họ Giang cùng kinh nghiệm làm việc và năng lực cá nhân của Giang Minh Ngạn, Trương Huệ nghĩ Giang Minh Ngạn sẽ dễ được nhà nước cử ra nước ngoài du học.
“Anh ra nước ngoài mấy năm thì em và các con phải làm sao?”
“Đi cùng với anh thôi.”
“Nhà mình có nhiều tiền như vậy?”
Trương Huệ cười nói: “Đúng là không có bao nhiêu, nhưng lại có rất nhiều đồ đổi được thành tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-305.html.]
Giang Minh Ngạn lấy khăn trong tay vợ lau tóc cho cô, hai vợ chồng mỗi người một câu, chậm rãi bàn bạc sắp xếp cho gia đình vài năm tới.
Thậm chí còn nghĩ cả việc Trương Huệ đưa con từ Hong Kong ra nước ngoài.
Thời gian thi nghiên cứu sinh năm nay đã qua, nửa cuối năm Giang Minh Ngạn vừa đi học ôn tập vừa đi làm tại đơn vị, bận rộn đến cuối tháng mười hai, bản vẽ dự án của mấy người Giang Minh Ngạn mới được nghiệm thu.
Thời tiết quá lạnh, Trương Huệ sợ Giang Minh Ngạn sẽ cóng nên mua hai cái bếp lò đặt trong phòng làm việc, ấm áp đến nỗi không mặc được áo bông dày.
Ba đứa nhỏ ở nhà mặc áo bông mỏng chạy tới chạy lui trong phòng cãi nhau ầm ĩ.
Trương Huệ trừng mắt, Hàm Hàm kéo hai đứa em trai ngoan ngoãn ngồi trên thảm đọc sách.
Giang Minh Ngạn là người rất chuyên tâm, trong hoàn cảnh bình thường, tiếng nói thì thầm của các con sẽ không ảnh hưởng đến anh.
Trương Huệ bị anh ảnh hưởng, cũng lấy sách ra đọc.
Bước vào đông chí, chị dâu Lục lại dẫn đầu đi mua thịt, năm nay Trương Huệ muốn cho nhà Lâm Tây một ít nên phải làm nhiều thịt khô hơn bình thường.
Đến khi thịt sắp khô, Lâm Tây ba ngày một lần lại tới nhà, Trương Huệ cười trêu cô ấy, chủ yếu là xem thịt đã khô chưa chứ không phải đến trò chuyện với cô nhỉ?
Lâm Tây cũng không sợ Trương Huệ chê cười, hào phóng thừa nhận: “Nhà chị chưa từng làm thịt khô bao giờ.”
“Năm nay chị ăn thử thịt khô nhà em đi, nếu thích thì sang năm tự làm thử một chút.”
Trên bếp lò đặt một ấm trà đang sôi ùng ục bốc khói, Lâm Tây nói: “Tháng mười sư phụ em gửi trà thu tới, còn gửi một thùng trà đặt làm riêng, Tết dương lịch anh Hà nhà chị mang đi tặng người ta, ai nhận cũng khen không ngớt.
Còn chú Trịnh nữa, con trai của sư phụ em đến khách sạn Hoa kiều tìm ông ấy mà, chú Trịnh cũng cho bạn bè cũ một ít trà, mọi người đều rất thích, có người còn hỏi chú Trịnh mua ở đâu nữa.”
Trương Huệ nghe vậy nở nụ cười, cô thừa biết chất lượng trà của núi Mạnh Đỉnh.
“Mỗi tội ít trà quá.”
“Ít cũng có cái tốt của ít, như vậy đồ muốn có được mới ngon.”
Lâm Tây khẽ cười một tiếng, nói cũng phải.