Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:47:02
Lượt xem: 280
Hai đứa bé Giang Sâm và Giang Phong không muốn ở nhà nên theo mẹ đến trường, các chú dì trong lớp thường trêu đùa hai nhóc: “Sao lại không đi học với cha?”
Giang Sâm âm thầm phàn nàn, đương nhiên là vì cha quá bận rộn.
Theo mẹ là tốt nhất, tan học xong còn có thể được đi ăn đồ ngon.
Giang Sâm và Giang Phong năm nay bốn tuổi rưỡi, đến khi Trương Huệ học học kỳ hai năm ba, cô giao hai đứa bé cho con gái, thế là mỗi ngày Hàm Hàm đều đưa hai em trai đi học.
Năm nay Hàm Hàm đã chín tuổi, đang học lớp bốn, đã là một học sinh tiểu học trưởng thành, cô bé tính cách vui vẻ, học giỏi và có thành tích học tập tốt trong trường.
Cho nên khi nghe tin hai em trai đánh nhau với người khác, đánh một bạn nam lớp hai đến phát khóc, Hàm Hàm vội vàng chạy tới.
“Sâm Sâm, Phong Phong.”
“Chị.”
Hai anh em Giang Sâm và Giang Phong đứng đó siết chặt nắm đấm, không hề rụt rè khi đối mặt với những học sinh năm hai lớn tuổi hơn mình.
“Sao lại đánh nhau, cậu ta bắt nạt các em à?” Giang Hàm vừa đến đã đứng về phía em trai.
“Giang Hàm, hai em trai của em đánh học sinh lớp tôi, em còn bảo vệ bọn chúng?”
Chủ nhiệm lớp hai quen biết Giang Hàm, vừa chạy tới nghe thấy Giang Hàm nói liền tức giận: “Lập tức gọi phụ huynh các em tới.”
Hina
Giang Hàm hừ nhẹ một tiếng: “Cha mẹ em bận lắm, cô chưa hỏi gì, sao đã nói là lỗi của các em em?”
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy em trai em đánh người khác.”
Giang Hàm kéo em trai qua: “Hai đứa nói chị nghe, sao cậu ta lại bắt nạt các em?”
“Cậu ta trộm kẹo của bọn em.” Giang Sâm chỉ vào túi áo người kia: “Giang Phong không để ý bị cậu ta lấy mất một cái, sô cô la dì Lâm cho chúng ta.”
Cô giáo không tin, giật túi áo ra, có sô cô la thật.
Cô giáo lập tức bực mình: “Sao em lại không biết xấu hổ trộm kẹo của học sinh lớp dưới, còn không mau xin lỗi người ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-308.html.]
Lúc này, ba chị em đều ngẩng cao đầu, Giang Hàm lớn tiếng nói: “Xin lỗi ngay.”
“Xin, xin lỗi.” Bạn học trộm kẹo kia cúi đầu.
Giang Hàm hỏi hai đứa em trai: “Có tha thứ cho cậu ta không?”
Giang Sâm ừm một tiếng.
Ngày đầu tiên đến trường đã đánh nhau với học sinh lớp trên, còn đánh thắng nên hai anh em Giang Sâm và Giang Phong nhanh chóng tạo dựng được uy tín trong lòng lũ trẻ, được rất nhiều bạn nhỏ ngưỡng mộ.
Có một số người biết điều, nhìn thấy trong túi hai anh em lúc nào cũng có sô cô la, suy đoán địa vị của nhà họ Giang không tầm thường, cho dù không thể chịu được vẻ mặt lạnh lùng phớt lờ người khác của hai anh em, cũng không ai dám chủ động đi trêu chọc bọn họ.
Hai bậc cha mẹ Giang Minh Ngạn và Trương Huệ không hề biết chuyện , đến tối bọn nhỏ tan học về nhà, Trương Huệ hỏi bọn chúng ở trường thế nào, Giang Hàm nói rất tốt, và các em trai đều rất ngoan rất nghe lời.
Hai anh em Giang Sâm và Giang Phong gật đầu, chị nói đúng.
Trương Huệ hôn từng cục cưng nhỏ của mình: “Ngoan quá, tối nay mẹ sẽ thưởng cho các con, muốn ăn cái gì cứ nói.”
“Lạp xưởng.” Giang Sâm nói.
“Cà tím.” Giang Phong nói.
Hàm Hàm ôm eo mẹ: “Con muốn ăn vịt quay.”
“Để mẹ hỏi nhà chị dâu Lưu có cà tím không, muốn ăn vịt quay thì bảo chú Khải đi mua đi, giờ vẫn còn đấy.”
Lúc chú Khải ra ngoài gặp Lâm Tây đang về nhà, Lâm Tây thuận miệng hỏi một câu, nghe nói ông ấy đi mua vịt quay thì bước xuống xe: “Chú ngồi xe của tôi đi.”
Lâm Tây dặn dò tài xế: “Lát nữa chú cũng mua hai con vịt quay về, một con cho các chú, một con cho tôi và anh Hà.”
“Được thưa cô chủ.”
Lâm Tây xuống xe cũng không về nhà mà xách túi nhỏ đến nhà họ Giang.
“Hôm nay chị ra ngoài à?” Nhìn thấy Lâm Tây ăn mặc trang trọng bước vào, Trương Huệ cười hỏi.
“Đúng vậy, có một bữa tiệc công tác, anh Hà bảo chị đi, chị ở đó một lúc thấy chán quá nên về trước. Anh Hà về hơi muộn, chắc còn phải một hai tiếng nữa.”