Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:34:03
Lượt xem: 434
Đồ tốt như mỡ, ước chừng khi mổ heo, người dân trong thôn đều chia nhau hoặc cho người quen hết rồi, bọn họ nhất định không thể mua được.
Chảo rán mỡ xong thì không cần thêm dầu nữa, cho một nắm giá đỗ vào xào thơm là đã có một món ăn thơm ngon.
Trương Huệ nấu cơm, Giang Minh Ngạn rửa bát.
Trương Huệ đợi anh ngủ trưa, dựa vào ghế nằm dưới mái hiên tận hưởng gió mát.
Giang Minh Ngạn dọn dẹp phòng bếp xong đi ra thì phát hiện cô đã ngủ quên.
Anh cười khẽ một tiếng, cúi người bế vợ lên về phòng nằm, ngủ một giấc đến giữa trưa.
Khi Trương Huệ tỉnh dậy, mùi thơm của canh ngó sen đã bay ra, Trương Huệ ngáp một cái, đến lúc gọi điện cho cha mẹ rồi.
“Cô ơi.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trương Huệ nhanh chóng đi mở cửa, nhìn thấy Mập Mạp thì bế cậu nhóc lên: “Thằng nhóc này, sao con lại tới đây, nếu mẹ con biết chắc chắn sẽ đánh vào m.ô.n.g con.”
Mập Mạp cười nịnh nọt: “Không đánh đâu ạ, cô ơi con muốn ăn kẹo sữa.”
“Bà nội không cho con à.”
“Không cho.” Mập Mạp không vui bĩu môi.
“Cô lấy cho con nhé.”
“Con muốn hai cái.” Mập Mạp quay đầu gọi: “Đại Mao mau tới đây.”
Trương Huệ tò mò quay đầu, trên tường ngoài cổng, Đại Mao cháu trai hàng xóm đang ngồi xổm trong góc, đứa trẻ này năm tuổi, lớn hơn Mập Mạp một tuổi.
“Mao Mao đừng ngồi xổm ở góc tường, mau vào đây.”
Đại Mao ngượng ngùng kéo góc áo, xoa xoa đi tới.
Trương Huệ nắm tay cậu bé dẫn cậu bé qua cửa.
Hina
Mập Mạp xoay m.ô.n.g muốn tụt xuống, Trương Huệ đặt cậu nhóc xuống, Mập Mạp kéo Đại Mao chạy vào sân: “Cậu nhìn nhà cô tớ lớn chưa này.”
Đại Mao cực kỳ nể mặt oa một tiếng.
Mập Mạp tự hào hai tay chống nạnh.
Trương Huệ bật cười: “Được rồi, hai đứa chơi ở ngoài, cô vào lấy kẹo cho con.”
“Vâng ạ vâng ạ.”
Mập Mạp hít hít, ngửi thấy mùi thơm liền chạy vào bếp: “Chào chú ạ.”
Giang Minh Ngạn cười vẫy tay, Mập Mạp chạy tới: “Chú đang nấu món gì vậy?”
“Hầm canh sườn, Mập Mạp ở lại ăn cơm tối nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-81.html.]
“Vâng ạ, cả ông bà cha mẹ con nữa.”
“Mập Mạp đúng là bé ngoan hiếu thảo.” Giang Minh Ngạn hào phóng khen ngợi.
Mập Mạp sờ lên cái đầu tròn trịa của mình, nhỏ giọng hỏi: “Bé ngoan có được ăn ngay không ạ?”
Giang Minh Ngạn không nhịn được cười: “Có thể ăn ngay.”
Tóp mỡ rán giữa trưa còn lại, hai đứa bé mỗi đứa một miếng.
Mập Mạp thoả mãn: “Chú, ăn ngon quá.”
Giang Minh Ngạn cười nghĩ, có đứa bé gọi mình là cha, ngày nào cũng ôm chân nũng nịu đòi ăn.
Hừm, có chút chờ mong.
Trương Huệ lấy kẹo ra, hai đứa nhỏ còn đang nhai tóp mỡ trong miệng.
“Bỏ đi, cô đưa Mao Mao về nhà nhé.”
“Cô ơi, kẹo đâu?”
“Cho các con, mỗi đứa một cái.”
Hì hì, hai bé con nhanh tay giấu kẹo vào túi rồi cười vui vẻ.
Trương Huệ đưa hai đứa bé về, bà nội Đại Mao vẫn chưa phát hiện cháu vừa chạy mất, nhìn thấy Trương Huệ đến còn tò mò hỏi sao lại đi cùng hai đứa nhỏ.
Trương Huệ giải thích mấy câu, mọi người cười nói: “Khu nhà chúng ta đều là của đơn vị, ngõ Điềm Thủy lại nằm rất gần bên trong, cho dù có kẻ bắt cóc cũng sẽ không tới chỗ chúng ta.”
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Để Mập Mạp chơi trong sân, Trương Huệ lên lầu tìm cha mẹ.
“Mẹ đừng nấu cơm, tối nay qua nhà con ăn.”
Trương Kiến Lâm bắt chéo chân đọc sách toán, nhướng mày nói: “Nấu gì ngon à, anh nói trước nhé, không có thịt anh không đi đâu.”
“Không đi thì thôi.”
Trương Kiến Lâm gấp sách lại đứng dậy: “Em xem em, nói đùa còn tưởng thật.”
Trương Kiến Sơn cười nói: “Vậy cũng tốt, ước gì em không đi, mọi người có thể ăn nhiều hơn một chút.”
“Anh cả, tình anh em nay còn đâu.”
“Hết rồi.”
Trương Kiến Lâm giả vờ khóc: “Đúng là làm người ta phải đau lòng.”
Trần Lệ Phương nhìn mà muốn đánh người: “Bao nhiêu tuổi rồi, em gái con cũng đã lấy chồng, đối tượng của con đang ở đâu? Cứ cà lơ phất phơ thế đi, có khi con của em gái con kết hôn rồi con vẫn còn độc thân.”