Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:39:40
Lượt xem: 404
“Không vội, em ăn trước đi, chờ em ăn xong rồi anh đi.”
“Chu đáo vậy sao.”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Tổ tông, đừng nói nhảm nữa, ăn ngay đi, hôm nay trời lạnh, lát nữa canh nguội thì em ăn kiểu gì?”
Nói là canh đậu hũ bắp cải, thực tế còn cho thêm nấm, khoai mỡ và các loại rau khác vào, xem như là canh rau củ. Bên cạnh canh rau củ có một đĩa tương ớt nhỏ, dùng chấm rau củ khá ngon.
Trương Huệ ăn rất nhanh, ăn xong liền bảo anh đi: “Thay em uống nhiều một chút.”
“Ừm.”
Giang Minh Ngạn cầm bát đũa vào bếp rửa hai lần, khi ra ngoài còn dặn dò: “Em ra sân dạo hai vòng, buồn ngủ thì nhớ vào nhà ngủ nhé.”
“Biết rồi, đừng nói nhiều, mau đi đi.”
Giang Minh Ngạn đến nhà mẹ vợ, trong nhà náo nhiệt, có rất nhiều trẻ con, đều đang bưng bát uống canh.
“Em nhớ chỉ có mấy cân thịt dê, mẹ nấu bao nhiêu canh vậy.” Giang Minh Ngạn nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc.
Trương Kiến Lâm vừa ngủ được một lúc lại bị mẹ kéo dậy, sắc mặt mệt mỏi: “Cậu đã bao giờ nhìn thấy cái nồi lớn nhất trong nhà chúng ta chưa? Đặt đứa trẻ một tuổi vào tắm cũng không thành vấn đề, mẹ nấu cả nồi lớn như vậy đấy.”
Giang Minh Ngạn nhìn màu sắc của canh thịt dê, nước dùng không hề nhạt, hầm được mấy cân thịt dê ra hiệu quả như thế, mẹ vợ đúng là rất giỏi.
Trương Kiến Lâm hừ nhẹ một tiếng: “Cậu thì biết cái gì, nồi nước lớn như vậy có thể có bao nhiêu chất béo, chưa kể cả chậu củ cải nhỏ bên dưới.
Mẹ còn cho một thìa mỡ heo lớn, trộn thêm bát nước tinh bột ngô nhỏ để làm đặc canh.”
Chẳng trách món canh thịt dê này trông khá trắng và đặc.
“Tiểu Giang đến rồi, Huệ Huệ ăn cơm chưa?” Trần Lệ Phương tranh thủ gọi con rể.
“Ăn rồi ạ, bây giờ đang đi dạo trong sân.”
“Ăn là được, chúng ta dọn dẹp một chút rồi cũng chuẩn bị ăn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-94.html.]
Hôm nay tất cả trẻ con trong khu nhà gia đình đều được Trần Lệ Phương gọi tới uống một bát canh thịt dê nhỏ, mấy đứa bé bốn năm tuổi tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, nhà họ Trương nói muốn ăn cơm, bọn chúng đều bưng canh thịt dê chưa uống xong về nhà.
“Cảm ơn bà Trần.”
“Cảm ơn thím Trần.”
“Canh thím hầm ngon lắm ạ.”
“Cháu về nhà đây.”
Mấy đứa bé trở về còn biết nói lời tử tế, Trần Lệ Phương cười không khép được miệng: “Tất cả về nhà ăn cơm đi, chiều lại sang chơi nhé.”
Giang Minh Ngạn nhìn thấy Mập Mạp ngồi một chỗ không nói gì, đôi mắt trống rỗng, giống như một con búp bê.
“Mập Mạp sao vậy ạ?”
Lưu Lị cười nói: “Mẹ gọi mấy đứa bé nhà hàng xóm sang uống canh, Mập Mạp thấy tiếc nên vội tranh uống, giỏi thật, uống cả một bát lớn, bây giờ bụng no căng nước rồi.”
Trương Kiến Lâm trêu chọc cháu trai nhỏ: “Vừa nãy ôm bụng nói canh trong bụng đang lắc lư, không dám đứng dậy đi lại, chỉ ngồi đó không dám cử động.”
Người làm cha Trương Kiến Lâm cũng không biết phải nói gì với cậu con trai ngốc: “Nó không thiếu phần, lớn bằng này rồi, có con nhà ai được uống sữa bò như nó, sao lại giữ đồ ăn như vậy chứ.”
Hina
Mập Mạp bĩu môi, chậm rãi xoay người, quay m.ô.n.g về phía cha.
Trương Kiến Lâm vỗ chân cười to: “Đấy, đừng tưởng trẻ con còn nhỏ nghe không hiểu gì.”
“Cha đâu ạ?”
“Cha đi câu ca từ sớm, nói hôm nay nắng đẹp, nhất định sẽ có cá lớn xuất hiện.”
Trần Lệ Phương bưng một tô canh thịt dê lớn đi ra: “Kệ ông ấy, để phần ông ấy một bát, khi nào về rồi uống.”
Hôm nay Trương Cao Nghĩa rất may mắn, cả buổi sáng câu được hai con cá nặng hơn một cân, vui đến mức không thèm về ăn cơm trưa mà muốn thử vận may lần nữa.
Ở bên bờ sông đến xế chiều, mặt trời sắp xuống núi, Trương Cao Nghĩa mới vui vẻ trở về nhà.
Trương Cao Nghĩa không về nhà, cầm một xô năm sáu con cá đến nhà con gái, gõ cửa cốc cốc cốc.
Trương Huệ đang đọc sách trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì duỗi một chân ra khỏi chăn, đá Giang Minh Ngạn một cái, Giang Minh Ngạn tự giác đi mở cửa.