Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-11-12 09:11:53
Lượt xem: 44

Tình hình lúc đó có phần ồn ào, Tống Thao xông đến cửa bệnh viện nhìn thoáng qua, thấy Bạch Kiến Nhân nằm trên giường giống như một xác chết, có vẻ vô cùng thê thảm, hai mắt vô thần như mắt cá chết, trong phòng bệnh lại tràn ngập mùi khai khó ngửi của nước tiểu.

Cậu ấy bịt mũi chạy trở về, mặt mày hớn hở nói với Bạch Thủy Tiên: “Cuối cùng tên khốn nạn chó đẻ này cũng đã gặp được báo ứng rồi.”

Bạch Thủy Tiên cong môi, dùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nói: “Nhà họ Tần sẽ không để ông ta sống sót.”

Tống Thao nhướng mày, cực kỳ có thâm ý nói: “Chỉ có người c.h.ế.t mới có thể giữ được bí mật.”

Bọn họ có thể nghĩ đến chuyện này, Bạch Kiến Nhân cũng có thể nghĩ đến, mà lúc nãy ông ta giống như nhìn thấy được thần c.h.ế.t đến câu hồn mình.

Ông ta cũng muốn kêu cứu, nhưng cơ thể bị thương quá nặng, lúc nãy lại ho khan nôn mửa kịch liệt, đau đến mức lại hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không kịp nói câu nào với bác sĩ và y tá.

Tần Mộng Lan bị đuổi ra khỏi bệnh viện đứng trên đường lớn vừa khóc vừa cười, nếu như lúc trước bà ta đang giả vờ thì lúc này lại có chút chân thật.

Không thể quay về nhà mẹ đẻ, nhà chồng trước đã trở thành kẻ thù, con trai con gái đều oán hận bà ta, không có công việc, danh dự cũng mất sạch, hiện tại bà ta chính là đồ đê tiện lẳng lơ người gặp người ghét.

Bà ta không biết tại sao cuộc sống sung sướng hạnh phúc của mình lại biến thành như thế này, đầu óc bà ta lộn xộn khó chịu, hoàn toàn không biết vì sao mọi chuyện lại đi đến nông nỗi này.

Cung Linh Lung và Lục Tĩnh Xuyên nấu cơm xong mang đồ ăn đến bệnh viện, trên đường đi gặp được Tần Mộng Lan, lúc này bà ta đang ôm cây khóc lóc, khóc đến khàn cả giọng, quần áo dính đầy bùn, giày cũng mất đi một chiếc, lúc này đầu óc bà ta đã điên khùng mắng chửi lung tung.

“Bà ta điên thật rồi hả?” Cung Linh Lung cũng không xác định lắm.

Lục Tĩnh Xuyên lạnh nhạt nhìn thoáng qua, vẫn chưa đi qua nói: “Điên thật cũng được, điên giả cũng chẳng sao, dù sao thì báo ứng kết cục như thế đã đủ làm bà ta còn khó chịu hơn cả khóc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-150.html.]

Cung Linh Lung khá đồng ý với những lời anh nói, đối với loại người đê tiện vô sỉ như bà ta, tra tấn ngược tâm mới là báo ứng tốt nhất cho bà ta.

Hai người bọn họ xách theo một cái rỗ nặng trĩu đầy đồ mở cửa đi vào, Tống Thao lập tức nhảy cẫng lên, cười vui vẻ: “Từ xa em đã ngửi thấy mùi thơm rồi, hôm nay nhất định lại có món ngon.”

Cung Linh Lung đóng cửa phòng lại, cản ánh mắt ở bên ngoài đi, cười báo thực đơn: “Có thịt hấp, gà hầm nấm, đậu hũ cay, khoai tây sợi xào.”

Bạch Thủy Tiên còn đang nằm trên giường, hiện tại đã chậm rãi đứng dậy, ngửi mùi thơm thức ăn mà con rể mang đến, bà cũng nhịn không được nuốt nước miếng: “Thơm quá.”

“Mẹ, con mới g.i.ế.c con gà mà Linh Lung bắt từ nhà họ Bạch về, hầm canh gà, mẹ nhớ uống nhiều vào.” Lục Tĩnh Xuyên buông chén xuống chạy lại đây đỡ bà.

“Được rồi, mọi người cùng nhau ăn chung đi.”

Bạch Thủy Tiên chậm rãi ngồi xuống ghế, lại hỏi con gái: “Linh Lung, con có chừa canh gà cho dì dượng không?”

“Mẹ, con có để rồi, anh Tĩnh vừa mới mang đến văn phòng cho bọn họ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bốn người ngồi xuống bà, vừa mới bắt đầu đã gắp ngay thịt hầm, Tống Thao ăn miệng dính đầy mỡ, hạnh phúc khen ngợi: “Ngon quá, giống y như đúc thịt hầm tối hôm qua.”

“Linh Lung mới vừa hầm bốn chén thịt, trưa ăn một chén, tối một chén, hai chén còn lại để dành cho em mang về trường.”

“Lúc nãy em ấy còn làm thịt vụn xào ớt, hiện tại đang để ở nhà chờ nguội, lát nữa em đi mua mười mấy cái bình thủy tinh về, tối nay đóng gói cẩn thận, em lại mang một ít đến trường học ăn, anh cũng mang theo hai bình đến bộ đội, số còn lại để ở nhà cho Linh Lung và mọi người ăn.”

Lúc nãy ở nhà Lục Tĩnh Xuyên đã nếm thử rồi, vợ của anh có tay nghề nấu nướng thật sự là miễn bàn, thịt bằm xào ớt do cô dùng lửa nhỏ xào ra thật sự siêu ngon, chỉ cần một muỗng nhỏ cũng đã đủ để anh ăn hai chén cơm.

Loading...