Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-11-12 09:31:53
Lượt xem: 44
Lúc Lục Tĩnh Xuyên tắm rửa xong đi ra ngoài, Cung Linh Lung đã nấu một nồi nước ấm, cũng vô cùng tự nhiên đảm nhiệm vai trò của một người vợ.
“Quần áo dơ anh cứ bỏ trong phòng tắm đi, anh đi ngủ, để quần áo ở đó em giặt cho.”
Vợ chịu giặt quần áo cho anh, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên rất vui vẻ, nhưng mà anh không cho cô làm việc: “Linh Lung, đừng giặt quần áo, chiều mai anh phải đi rồi, quần áo bông giặt xong sẽ không khô kịp, anh mang về bộ đội giặt.”
“Được rồi.”
Thời buổi này điều kiện có hạn, nhà họ Tống cũng không có máy giặt, càng không có thiết bị hong khô, thời tiết lại se lạnh, phơi áo bông một hai ngày thật sự không thể khô được, anh mang đi giặt sẽ càng tiện hơn.
Cung Linh Lung nghĩ hiện tại cũng không còn sớm nữa, giục anh: “Anh mau đi về phòng ngủ đi, em nấu cơm xong lại gọi anh dậy ăn cơm.”
“Được rồi, em nấu vài món đơn giản thôi, đừng quá vất vả.” Lục Tĩnh Xuyên không muốn cô quá mệt mỏi.
Chờ anh cũng quay về phòng ngủ rồi, Cung Linh Lung quay về phòng báo cho mẹ biết một tiếng, cầm phương thuốc mà bà vừa mới viết xong, đội nón, khóa cửa phòng, đạp xe đạp của Tống Thao đi ra ngoài.
Cô đến tiệm thuốc quốc doanh mua thuốc, đang chuẩn bị đến nhà máy chế biến thịt để mua ít thức ăn thì lại gặp được hai người quen trên phố.
Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa mới vừa ngồi xe đến bến xe của thành phố Đàm, đang đứng ở ngã tư hỏi thăm vị trí của bệnh viện thành phố, hoàn toàn không thèm để ý đến Cung Linh Lung đang đạp xe đạp ở cách bọn họ không xa.
Lúc trước Cung Linh Lung đã nhờ tài xế chạy xe gửi một bức thư quay về Ngưu Giác Loan, đối phương đưa thư cho đại đội trưởng, trong thư nói Bạch Kiến Nhân lừa gạt Tần Mộng Lan, lại bị nhà họ Tần đánh cho trọng thương nhập viện, lúc đó đại đội trưởng xem xong đã vội vàng chạy đi báo tin cho người nhà họ Bạch biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-159.html.]
Ông già họ Bạch và mụ đĩ già mới vừa bị phê đấu xong, đang tiến hành giáo dục tư tưởng, không thể rời khỏi đội sản xuất, hoàn toàn không thể nào vào thành phố thăm ông ta được.
Đương nhiên, cho dù ông già họ Bạch kia có thể đi thì cũng sẽ không đi thăm ông ta.
Hiện tại ông ta đã xác định Bạch Kiến Nhân không phải con của mình, ông ta chỉ cần nghĩ đến chuyện bị mụ đĩ già này cắm sừng đã cảm thấy khó chịu rồi, hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện đòi tiền nuôi dưỡng của đứa con hoang kia, còn chuyện thằng con hoang kia ở thành phố Đàm sống hay chết, ông ta không thèm quan tâm chút nào.
Mụ đĩ già biết con trai cưng của mình bị nhà họ Tần đánh cho trọng thương thì lại khóc đến c.h.ế.t đi sống lại, khóc còn đau đớn hơn cả lúc mình bị phê đấu nữa, bà ta thật sự rất muốn đi thăm con trai, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Ngay từ đầu hai vợ chồng Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa cũng không muốn đến, sau đó không biết ông già họ Bạch kia lén nói gì đó với bọn họ, bọn họ đột nhiên chủ động nói sẽ đến thành phố Đàm thăm hỏi và hỏi thăm tình hình, cho nên sáng nay đã ngồi xe chạy đến nơi này.
Bọn họ tìm được bệnh viện thành phố, biết được sáng hôm nay Bạch Kiến Nhân suýt chút nữa đã bị Tần Mộng Lan hại chết, hai người đều sợ đến mức phát run.
Nhưng mà, khi bọn họ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy tình huống thê thảm của Bạch Kiến Nhân, bọn họ cũng không dám tin người chỉ còn lại hơi thở cuối cùng là em hai của mình, cuối cùng nhìn thấy cái bớt trên mu bàn tay của ông ta, lúc này mới xác nhận đúng là em hai.
Lúc nãy hai người bọn họ đã nghe bác sĩ kể lại đầu đuôi mọi chuyện, ở trong bệnh nhìn một cái rồi lập tức đi ra, hai người trốn vào góc thì thầm nói nhỏ với nhau.
Lý Thúy Hoa nhìn thấy dáng vẻ thê thảm hiện tại của em hai, cảm thấy có chút sợ hãi: “Làm sao bây giờ?”
Lúc nãy bác sĩ đã nói rõ rồi, thằng hai bị liệt, cổ họng cũng bị bỏng trở thành người câm, đời này vừa liệt vừa câm, gương mặt cũng chưa chắc có thể khôi phục được, chúng ta không thể đưa nó về nhà được.”
Bạch Lão Đại cũng có ý đồ riêng, cho dù ông ta và thằng hai là anh em cùng mẹ khác cha, chảy chung một dòng máu, trước kia thằng hai cũng đối xử với ông ta khá tốt, nhưng bảo ông ta chăm sóc cho một người nửa sống nửa c.h.ế.t như đối phương cả đời, ông ta cũng không muốn.
“Vậy đương nhiên là không thể đón nó về được rồi, em cũng không muốn chăm nó cả đời.”