Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-11-12 09:53:58
Lượt xem: 53
Cung Linh Lung không thèm để ý đến chuyện nhà họ Dương nữa, dựa theo tính cách của nhà họ Dương, lại cộng thêm thân phận của tên Bạch Kiến Nhân kia dần dần lộ rõ, bọn họ nhất định sẽ điều tra cẩn thận, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có tin tức chính xác nhất, sau này cô cứ hỏi thăm dì là được rồi.
Chờ đến khi cô về nhà, mẹ đã rửa sạch sẽ đồ ăn, Cung Linh Lung nhanh chóng đi qua nhận lấy: “Mẹ, mẹ đi nằm nghỉ ngơi đi, mấy chuyện còn lại cứ giao cho con.”
Mười một giờ rưỡi, Cung Linh Lung chạy đến trước cửa hai căn phòng ngủ, gọi hai anh em bọn họ dậy ăn trưa.
“Woa, thơm quá.”
Tống Thao mơ mơ màng màng buồn ngủ mở cửa đi ra ngoài, ngửi được mùi thơm phức, buồn ngủ lập tức bay đi mất.
Lục Tĩnh Xuyên bưng chậu lại đây rót nước rửa mặt, thấy trên bệ bếp bày bốn năm món ăn, món mặn chiếm đại đa số, trong đó còn có một chén thịt kho tàu có màu sắc vô cùng hấp dẫn, anh cũng nhịn không được muốn nuốt nước miếng, mỉm cười nói: “Linh Lung, tay nghề của em hơn xa các đầu bếp trong đội bếp núc của bộ đội đó.”
Cung Linh Lung nghe thế mỉm cười: “Ngày mai em lại nấu cho anh, buổi tối anh lại cầm lên xe lửa ăn.”
Nói xong, cô lại chỉ vào hộp cơm đặt trên bàn: “Thao, chị cũng đóng gói một phần đồ ăn cho em rồi, em mang theo dọc đường ăn.”
Tống Thao thấy cậu ấy cũng có, cười nói: “Chị dâu, trường học khá gần nhà, ngồi xe lửa ba tiếng là đến rồi, em còn có thể về trường ăn tối, không cần mang cơm theo.”
“Vậy em xem xem có cần mang sang cho dì dượng không, nếu không mang thì ở nhà ăn đi.”
Tống Thao nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ thời gian đã không còn kịp nữa rồi: “Thôi, không mang đâu, hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ rất bận, có lẽ không thể nào ăn cơm đúng giờ được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-163.html.]
Múc món rau cuối cùng trong nồi ra, Lục Tĩnh Xuyên bưng thức ăn lên bàn giúp cô, bốn người ngồi quanh bàn nhanh chóng ăn cơm.
Tống Thao còn có việc gấp, tốc độ ăn uống rất nhanh, là người đầu tiên buông chén đũa xuống, ăn xong lập tức đứng lên dọn dẹp sửa soạn hành lý.
Cậu ấy đóng gói kỹ hai chén thịt hầm và ớt xào thịt vụn, xách theo các loại quả khô, trái cây khô mà mẹ đã chuẩn bị cho mình, cũng không cho bọn họ tiễn mình, ôm theo hành lý một thân một mình chạy đến ga xe lửa ngồi xe,
Trong đồn công an, Chu Lan Bình vẫn còn chưa ăn cơm trưa, hiện tại người nhà họ Dương đang ở trong văn phòng của bà ấy, mẹ Dương khóc không thành tiếng, gào khóc kêu la cầu xin đồn công an lập án điều tra.
“Được rồi, thím, thím nén bi thương.”
Lúc nãy Chu Lan Bình mới cùng bọn họ đi thẩm vấn Tần Mộng Lan, thông qua bà ta biết được một chút chuyện.
Từ nửa năm trước Tần Mộng Lan đã bắt đầu âm thầm lui tới với Bạch Kiến Nhân, Dương Bình làm việc ở đường sắt, thường xuyên không về nhà, Tần Mộng Lan và hai đứa con cũng không sống chung với cha mẹ chồng, cho nên người nhà họ Dương hoàn toàn không biết bà ta lén dang díu với người khác ở bên ngoài, mãi đến vài ngày trước đó bà ta tằng tịu với Bạch Kiến Nhân bị người ta lôi ra ngoài đánh, người nhà họ Dương mới biết được mấy chuyện rác rưởi của bà ta.
Trước ngày hôm nay, người nhà họ Dương chưa bao giờ nghi ngờ đến việc hai tên khốn nạn rác rưởi đê tiện này đã thông đồng với nhau từ trước, đều cho rằng chờ Dương Bình c.h.ế.t rồi, bọn họ mới bắt đầu qua lại với nhau.
Lúc nãy Tần Mộng Lan cũng đã thành thật khai báo, ba tháng trước Bạch Kiến Nhân từng đến nhà họ Tần chơi, tặng một ít dược liệu đông y quý giá cho cha mẹ, lúc đó Dương Bình cũng có mặt, còn tặng một bình thuốc nhỏ cho ông ta điều trị cơ thể, nói là tìm một thầy thuốc đông y nổi tiếng bị hạ phóng xuống nông trường kê đơn.
Bà ta cũng không biết lọ thuốc kia có tác dụng gì, chỉ cho rằng là thuốc bổ, còn dặn dò Dương Bình chia nhỏ liều thuốc để uống dần.
Tần Mộng Lan cực lực giũ sạch mọi chuyện, kiên quyết phủ nhận mình không biết gì cả, đổ hết mọi chuyện lên đầu Bạch Kiến Nhân, lúc nãy bà ta vừa mới làm cho người nhà họ Dương tức muốn chết, mẹ Dương còn giận đến mất khống chế, tiến lên đánh bà ta một trận.