Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-11-12 08:00:54
Lượt xem: 51
Sáng sớm hôm sau, chờ dì dượng đi làm rồi, Cung Linh Lung và mẹ cũng cùng nhau đi ra ngoài hóng chuyện.
Tối hôm qua Tống Kim Nghiêu tăng ca đến gần mười giờ mới về, vừa về đến trong nhà đã báo cho bọn họ một tin tức chấn động, Triệu Ngọc Thục muốn bảo vệ con trai và chồng, chủ động gánh hết mọi tội lỗi, ăn cơm chiều xong đã đi tự thú.
Sau khi khai báo hết tất cả mọi chuyện, Triệu Ngọc Thục dùng lưỡi d.a.o mà bà ta giấu dưới ống tay áo c.ắ.t c.ổ tay tự sát ngay trong phòng giam giữ tạm thời.
Lúc đó có đưa bà ta đến bệnh viện cấp cứu ngay, nhưng phát hiện quá chậm, mất m.á.u quá nhiều, không thể cứu lại được.
Tuy rằng bà ta đã tự sát c.h.ế.t đi, nhưng những tội lỗi mà bà ta phạm phải vẫn cần phải tính toán cho rõ ràng.
Thật ra các lãnh đạo đã nắm giữ được rất nhiều chứng cứ chứng minh xác thực, hơn nữa tối hôm qua bà ta còn chủ động khai báo, cho nên tranh thủ hôm nay trực tiếp mở một đại hội công bố, thông báo các hành vi phạm tội của bà ta cho quần chúng biết, ngoài ra còn công bố luôn tội lỗi của đám sâu mọt cặn bã dựa thế nhà họ Tần.
Hai người Cung Linh Lung nhận được tin tức sớm hơn, cho nên đến sớm, giành được vị trí tốt nhất, cô còn mang theo một cái ghế nhỏ, để mẹ ngồi xem.
Chín giờ đúng, mười mấy người mặc đồ tù bị công an áp giải đến.
Bạch Kiến Nhân và Tần Mộng Lan cũng có mặt trong đó, Bạch Kiến Nhân nằm trên cán được nâng đến, mới hai ngày không gặp, Tần Mộng Lan đã gầy đi thấy rõ, lúc này đang ngơ ngẩn cứ như bị mất hồn mất vía, ngây dại bước chân đi theo mọi người một cách máy móc.
Có rất nhiều người dân đến hóng chuyện, cả quảng trường đều chen đầy người, nóc nhà và cây ở xung quanh cũng đầy người, mênh m.ô.n.g nghìn nghịt không tìm được điểm cuối.
Tống Kim Nghiêu đích thân chủ trì đại hội công bố ngày hôm nay, thông báo tội trạng của hết người này đến người khác, còn có kết quả hình phạt cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-177.html.]
Chờ ông ấy đọc xong câu cuối cùng, Cung Linh Lung có chút tiếc nuối: “Không ngờ Tần Mộng Lan không có đậu phộng để ăn.”
“Có lẽ bà ta ở trong nhà chưa từng chịu khổ bao giờ, hiện tại bị sung quân đến nông trường cải tạo lao động suốt mười lăm năm, đối với bà ta mà nói, hình phạt này còn nặng hơn cả cái c.h.ế.t nữa.”
Bạch Thủy Tiên sống ở nông thôn gần hai mươi năm, biết rõ việc nhà nông vất vả đến cỡ nào hơn bất cứ ai, bà cũng từng là một người chưa bao giờ phải làm việc nặng, nhưng hôm nay tay cũng đã đầy vết chai dày, bà biết rõ công việc trong nông trường càng vất vả và dơ bẩn hơn việc đồng áng bình thường rất nhiều.
Tần Mộng Lan sống ở trong thành phố, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng làm việc đồng áng, hiện tại bị phân phối đến nông trường, có có người theo dõi bà ta mọi lúc mọi nơi, không có ai giúp bà ta, bà ta chưa chắc có thể chịu đựng được.
Kết cục của Tần Mộng Lan là bị đưa đến nông trường cải tạo lao động, kết cục của tên chó rác rưởi họ Bạch cũng đã có, xử tử ngay vào chiều hôm nay.
Hiện tại ông ta đang nằm trên cán, ánh mắt dại ra, đờ đẫn nhìn lên bầu trời, những lời mắng chửi nguyền rủa kích động của mọi người xung quanh, ông ta không hề nghe thấy gì hết.
Nhưng ông ta lại biết, đời mình coi như xong rồi.
Đã đến giờ khắc này, cuối cùng ông ta cũng sợ, nghĩ đến chuyện mình sắp sửa trở thành một cái xác lạnh như băng, cũng không biết trong đầu tưởng tượng ra cái gì, sợ hãi đến mức toàn thân co rút run rẩy.
Lúc này các tội phạm khác đứng bên cạnh ông ta đều cúi gằm đầu không dám gặp ai, không ai dám liếc nhìn ông ta cái nào.
Chỉ có Tần Mộng Lan nhận thấy được cơn run rẩy co rút khác thường của ông ta, còn có vệt nước tiểu do ông ta mất khống chế, bà ta đột nhiên bật cười, cười có chút đáng sợ: “Thái giám c.h.ế.t tiệt, mày sắp sửa lên đường rồi, có phải còn muốn uống một ly nước tiểu trước khi c.h.ế.t không? Mày uống nước tiểu của rất nhiều người rồi, có muốn uống thử của mình không?”
Nói xong, bà ta điên điên khùng khùng nhào về phía ông ta, biểu cảm có vẻ rất kích động hô to: “Mày chờ đó, tao đi lấy nước tiểu cho mày, để mày uống no rồi lại đi.”